Tiết Tử Hiên

Chương 26 :

Ngày đăng: 05:55 19/04/20


Tiết Tử Hiên không nói một lời mở máy tính, cắm thẻ nhớ vào, từ từ nói: “Đây là do Tiểu Di đưa tới, nói là để cả nhà chúng ta cùng xem.”



Nói tới đây, trái tim hắn lại co rút một trận, ngồi ở vị trí cách người Tiết gia xa nhất, lẳng lặng nhìn màn hình.



Thiếu niên đang từng phím từng phím ấn đàn dương cầm, nghe không ra là làn điệu gì, em ghé sát vào máy ghi hình, cáo biệt mọi người, một câu “Ta phải đi”, khiến Tiết Tử Hiên ngừng hô hấp.



Thẳng đến lúc này, tiếng đàn đứt quãng mới nối thành giai điệu ngắn ngủi mà lại sôi nổi, đó là [ Thích khách trong gió ], Sears đã biên soạn cho vị thích khách anh hùng Mandela trong truyền thuyết. Hắn vì báo thù mai phục bên cạnh địch nhân, dùng chủy thủ sắc bén nhất nhất cắt đứt cổ họng bọn họ. Đây là một khúc nhạc tràn ngập căm hận, đùa cợt cùng sát khí, thiếu niên dùng đầu ngón tay trắng nõn gõ xuống một loạt trọng âm, âm phù bén nhọn giống một thanh đao nhỏ, xuyên vào ***g ngực Tiết Tử Hiên, xoắn trái tim hắn thành một đoàn thịt nát.



Quả nhiên hắn đoán không sai, thiếu niên sở dĩ đàn tấu không được khúc nhạc giàu có tình cảm, không phải bởi vì em không có thiên phú, mà là bởi vì em chưa từng mở lòng với bọn họ, thử hỏi trong thiên hạ này ai sẽ thổ lộ tình cảm với một đám người có ý đồ mưu sát mình?



Khi thiếu niên đàn tấu khúc nhạc báo thù này, sát khí nồng đậm cùng căm ghét băng lãnh kia, đủ để cho trái tim người nghe tê liệt. Em không hề thiếu khuyết tình cảm, chẳng qua sẽ không lãng phí tình cảm trên những người không quan tâm mà thôi.



Bắt nguồn từ mưu sát, những chữ này, phá hủy ý chí cùng linh hồn Tiết Tử Hiên, trong nỗi thống khổ đến tê tâm liệt phế, hắn giật mình ý thức được — thiếu niên cả hai đời đều chưa từng yêu mình.



Vô luận đời trước hay là đời này, thiếu niên đều biết rõ ràng, bọn họ bắt đầu từ một hồi mưu sát, là sai lầm rõ đầu rõ đuôi. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiết Tịnh Y, hắn đã hiểu rõ hết thảy, vậy trong lòng em hắn lại là cái gì? Một công cụ có thể lợi dụng? Thậm chí một tên tội phạm mưu sát?



Nghĩ đến đây, cổ họng Tiết Tử Hiên ùa lên vị tanh ngọt, sau đó trầm trầm cười, tiếng cười tràn ngập chua xót. Đúng vậy, em yêu phải ai đều không khả năng yêu một tên tội phạm mưu sát, tình yêu này khiến em cảm thấy sợ hãi, cho nên em không dám muốn.



Thiếu niên sợ hãi mình càng làm Tiết Tử Hiên tuyệt vọng hơn cả việc em lợi dụng mình, đây là tuyệt vọng càng sâu sắc hơn đời trước, càng lý giải thiếu niên sinh hoạt tại Tiết trạch bất an như đi trên băng mỏng, càng không thể tiêu tan.



Vốn tưởng rằng trùng sinh trở về có thể thay đổi hết thảy, nhưng nguyên lai ngay từ lúc vừa bắt đầu kết cục của bọn họ cũng đã được định trước. Sao hắn có thể xem nhẹ Tiểu Di thông minh tuyệt đỉnh, sao có thể cho rằng bằng cơ trí của em, ngay cả âm mưu của Tiết gia đều không thể hiểu rõ? Là hắn quá ngu xuẩn, hay là không dám nghĩ quá sâu?



Tiết Tử Hiên chậm rãi che khuôn mặt bởi vì tuyệt vọng mà vặn vẹo, vô thanh khóc rống.



Nhưng mà sau khi video kết thúc, máy tính còn đang tự động truyền phát một đoạn ghi âm, hắn không thể không áp chế vô tận sợ hãi trong lòng, chăm chú nghe, nghe đến cuối cùng, hắn nhanh chóng rút thẻ nhớ ra cho vào tủ bảo hiểm đã đổi mật mã, sau đó xoay người nhìn về phía ba người còn đang ngẩn ngơ.



Hắn biết bọn họ tính toán mưu sát Tiểu Di, lại không biết bọn họ ác độc như vậy, lên kế hoạch cho ma túy vào túi của Tiểu Di, sau đó báo cảnh sát bắt em, lại mua chuộc truyền thông tuyên dương việc này ra ngoài, triệt để khiến Tiểu Di gánh vác ô danh là kẻ nghiện. Đợi thanh danh Tiểu Di bại hoại, danh dự hỏng bét, bọn họ lại giấu ma túy vào trong xe Tiểu Di, khiến em rơi xuống vách núi, đương trường tử vong.



Tính toán thật tốt, có tiền án trước đó làm nền, ai có thể nghĩ đến đây là một hồi mưu sát, cảnh sát nhất định sẽ cho rằng là Tiểu Di hít thuốc phiện quá liều dẫn đến tai nạn giao thông.



Thật ngoan, thật độc! Kế sách độc ác như vậy, lại là do một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi vạch ra, từ đoạn ghi âm kia có thể biết được, Tiết Tịnh Y chẳng những đưa ra ý nghĩ khái, còn tự mình hoàn thiện mỗi một chi tiết.



Nếu không phải lo lắng làm hỏng trái tim khỏe mạnh, nàng nguyên bản tính toán khiến Triệu Dần dụ dỗ Tiểu Di hít thuốc phiện, sau vài lần suy tư, mới đổi thành trước khi tai nạn giao thông cho em uống một ly nước có cho thêm thuốc phiện.



Đây là bảo hiểm kép, cho dù xe không bị động tay chân, bị thuốc phiện ăn mòn đầu não Tiểu Di cũng sẽ lạc tay lái xuống sườn núi, đương trường mạng vong.



Tiết Tử Hiên cơ hồ không dám tưởng tượng, khi Tiểu Di nghe được mấy đoạn ghi âm này thì tâm tình thế nào. Khó trách em đi dứt khoát như thế, khó trách em không hề lưu tình chút nào với Triệu Dần.



Có lẽ đời này em sẽ không trở về nữa, em hận mọi người trong Tiết gia, bao gồm cả hắn. Em sẽ giống thích khách trong gió, dùng chủy thủ lấp lóe hàn quang nhất nhất cắt đứt cổ họng cừu địch, sau đó lẫn vào trong gió biến mất vô tung. Nghĩ đến đây Tiết Tử Hiên thốt nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt, hiện tại hắn rất tuyệt vọng, thống khổ dau đớn, rất bất lực, bất lực trước nay chưa có.
“Ta có thể đi bệnh viện xem xem sao?” Tiết Tử Hiên lễ phép hỏi thăm.



“Được, vừa lúc ta cũng phải đi, cùng đi đi.”



Hai người đi đến bệnh viện, Triệu Dần còn chưa thoát khỏi bóng tối bị tàn phế, liền bị chụp lên tội mưu sát tội, đang khàn cả giọng biện bạch: “Ta còn không kịp động thủ liền xảy ra tai nạn xe cộ, không tính là mưu sát đi? Đồng chí cảnh sát, đây không tính là mưu sát đi? Ngươi xem xem ta, ta cũng là người bị hại a, ta không trộm xe, là xe kia tự mình khởi động, chạy tán loạn trên đường. Ta nói cho ngươi, nó bỗng nhiên liền siết chặt dây an toàn vây ta ở trên xe, sau đó nhấn ga, chuyển động tay lái, chạy lên đường. Có quỷ. Là quỷ đang lái xe, các ngươi hãy tin tưởng ta.”



Gã càng nói càng kích động, càng nói càng lộn xộn, y tá đứng ở một bên đúng lúc cho gã một mũi thuốc an thần, khiến cảnh sát chờ gã cảm xúc bình phục lại đến lấy khẩu cung.



“Có quỷ đang lái xe?” Tiết Tử Hiên ra vẻ nghi hoặc.



“Lời kiểu này ngươi cũng tín? Trên thế giới làm gì có quỷ! Trừ phi là có người điều khiển chiếc xe kia.” Nói tới đây, cảnh sát giao thông vẫy tay nói, “Chặc, xem ta nghĩ lung ta lung tung này, xe có công năng điều khiển tự động nhiều nhất chỉ có thể chạy 30km/h, còn chậm hơn cả chúng ta đạp xe đạp, hơn nữa không thể rời khỏi chủ xe cầm chìa khóa điều khiển từ bán kính năm trăm đến tám trăm met, giống Triệu Dần chạy 160km/h, phạm vi vòng quanh thành phó đạt tới ba trăm hai mươi km, hơn nữa hoàn mỹ tránh né mọi chướng ngại vật, trước mắt kỹ thuật chế tạo xe không thể đạt tới độ cao như vậy, có lẽ qua năm mươi năm hoặc là một trăm năm chúng ta mới có thể chạy loại xe này.



Tiết Tử Hiên gật đầu, cũng không bình luận về những lời này. Rời khỏi bệnh viện, hắn gọi điện thoại cho người quen, hỏi thăm siêu xe kiểm tra thế nào.



“Ngươi muốn lấy lại cũng được, ta bảo thủ hạ làm việc nhanh lên, nhưng ta muốn nói cho ngươi chiếc xe kia đã hoàn toàn bị đụng hỏng, không cách nào sửa được.” Người nọ cho rằng hắn đau lòng xe, trong giọng nói không thiếu tiếc nuối.



“Xe có dị thường gì không?” Tiết Tử Hiên trầm giọng nói.



“Không có dị thường, Triệu Dần còn không kịp động thủ.” Đối phương hiển nhiên cũng biết việc Tiết Thụy mua chuộc Triệu Dần động tay động chân trên xe. Chuyện này làm ồn ào quá lớn, phỏng chừng những người tai mắt thông thiên trong Đế Đô không ai không nghe nói.



“Lúc nào ta có thể đến lấy xe? Ngày mai được không?”



“Một đống đồng nát ngươi cũng muốn?”



“Muốn.” Tiết Tử Hiên không muốn nói chuyện nhiều.



“Được, sáng mai ngươi tới lấy đi.”



Cắt điện thoại, Tiết Tử Hiên bóp trán, cảm giác phi thường uể oải, hắn muốn biết Tiểu Di ở nơi nào, sống có tốt không, tâm tình như thế nào, còn có, đời này còn trở về hay không, có tha thứ cho mình hay không.



Hắn không muốn đi đến một bước này, nhưng khi hắn mang mục đích đào lấy một trái tim khỏe mạnh tìm đến em, bọn họ cũng đã chú định quyết liệt. Hắn cho rằng một đời này trùng sinh là ông trời ban tặng, cho rằng mình không đến muộn, nhưng thực ra khi Tiểu Di vừa nhìn thấy Tiết Tịnh Y, cũng đã chậm. Đây không phải ban tặng, mà là trừng phạt, kiếp trước trả nợ không đủ, đời này ông trời khiến hắn trả tiếp.



Hắn không thể tưởng tượng hơn một năm này, Tiểu Di là làm sao chịu đựng được, em như vậy thông minh, nhận thấy được bệnh tình của Tiết Tịnh Y, cơ hồ lập tức liền minh bạch chân tướng, mỗi ngày em bị vây trong ***g giam, bên cạnh vòng quanh một đám tội phạm mưu sát, rốt cuộc như thế nào đi vào giấc ngủ? Lại là lấy tâm tình như thế nào đi đối mặt ác niệm của em gái sinh đôi?



Khó trách khi em ngủ cứ luôn thích cuộn lại thành một đoàn nho nhỏ, bởi vì em đang kinh hoảng, vẫn luôn kinh hoảng, mà nhiều lo lắng cùng kinh hoảng như vậy, rốt cuộc ngưng kết thành cừu thị cùng căm hận nồng đậm, cho nên em sẽ không yêu mình, cho nên em lựa chọn biến mất trong gió……



Ngăn cản chính mình nghĩ tiếp, Tiết Tử Hiên gắt gao cầm lấy tay lái, phát ra tiếng gào thét thống khổ.