Tiết Tử Hiên
Chương 7 : Tinh thần thất thường (2)
Ngày đăng: 05:54 19/04/20
Hai người đi đến phòng cấp cứu, đèn đỏ còn chưa tắt, Tiết Lý Đan Ny uể oải ngồi tựa trên ghế, Phúc bá chắp tay sau lưng đi tới đi lui, Tiểu Vương trốn ở thang lầu hút thuốc.
Nghe được tiếng bước chân, Tiết Lý Đan Ny ngẩng đầu lên nhìn, vui mừng than thở nói: “Ngươi đến.” Nhi tử rốt cuộc đến, chung quy không bỏ muội muội được, nàng cũng yên tâm. Nếu nữ nhi xảy ra bất trắc, chứng thiếu sót cảm tình của nhi tử lại nặng thêm, nàng không biết gia đình này còn có tính là một gia đình hoàn chỉnh nữa hay không.
Tiết Tử Hiên trầm mặc không nói, nắm thiếu niên ngồi xuống một chỗ cách nàng rất xa, mặt không chút thay đổi chờ đợi.
Chu Doãn Thịnh cũng không dám giống thanh niên, cứ luôn ngồi một chỗ. Hắn hiện tại sắm vai là một cô nhi khao khát thân tình, đương nhiên thập phần để ý muội muội mình, vội vàng đi đến cạnh cửa, hỏi thăm Phúc bá: “Tịnh Y thế nào? Liệu có chuyện gì không?”
Phúc bá dùng ánh mắt sắc bén như dao đâm nhìn hắn, phảng phất phi thường bất mãn hắn xuất hiện, lại không thể trách móc nặng nề cái gì, dù sao đối phương cũng là thiếu gia mang đến.
Tiết Lý Đan Ny thì không có nhiều băn khoăn như vậy, cao giọng quát lớn:“ Sao ngươi lại mang hắn đến đây? Tiểu Vương đâu? Nhanh chóng kêu Tiểu Vương đưa hắn trở về.” Nàng tuyệt đối không thể khiến thiếu niên biết bệnh tình thật sự của nữ nhi, càng không thể khiến hắn nghe được bất từ từ nào liên quan đến giải phẫu thay tim, bằng không sẽ thêm rất nhiều phiền toái.
“A di, cháu muốn lưu lại xem xem muội muội.” Chu Doãn Thịnh lộ biểu tình ra ủy khuất, gương mặt nhỏ trắng bệch, khóe mắt rưng rưng, lập tức khiến Tiết Tử Hiên tim như đao cắt. Hắn sớm phát thệ, đời này tuyệt sẽ không khiến thiếu niên gặp bất cứ thương tổn nào.
“Dù thế nào Tiết Tịnh Y cũng là thân sinh muội muội của Tiểu Di, em ấy có tư cách lưu lại nơi này hơn bất cứ ai.” Hắn từ từ mở miệng, đứng lên, ôm thiếu niên vào trong lòng, bàn tay đè lại ót em, đem khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất kia áp vào trong ngực mình, thuận thế hôn hôn đỉnh đầu mềm mại của em.
“Nhưng Tịnh Y bệnh……” Tiết Lý Đan Ny nghĩ đến thiếu niên đến từ nông thôn tin tức bế tắc, biết bệnh tim, lại không hẳn biết bệnh tim còn có thể thông qua giải phẫu thay tim trị liệu, vì thế đúng lúc im miệng.
Tiết Tử Hiên thâm thâm nhìn nàng một cái, lúc này mới ôm thiếu niên ngồi về chỗ cũ. Tiểu Vương nghe được tiếng phu nhân gọi, dụi tắt điếu thuốc hút dở, vội vàng bận rộn chạy vào hành lang, liên thanh hỏi “Làm sao”.
“Không có việc gì.” Tiết Lý Đan Ny nghẹn khuất vẫy tay.
Tiết Tử Hiên ngửi thấy mùi khói thuốc nồng đậm trên người gã, kéo thiếu niên đứng dậy, nói: “Cho ta một điếu thuốc.”
“Được. Ai?” Tiểu Vương phản xạ móc thuốc lá ra, ý thức được người vừa hỏi mình nói là thiếu gia vốn không dính thuốc lá rượu, lập tức ngây ngẩn cả người.
Tiết Tử Hiên lại sớm một bước tiếp nhận thuốc lá, cường ngạnh siết chặt bả vai thiếu niên, bán tha bán ôm em đến thang lầu.
“Có ngại anh hút thuốc không?” Phần lưng ngăn lại vách tường, Tiết Tử Hiên thành thạo kẹp thuốc lá, lung lay trước mặt thiếu niên.
“Không ngại, anh hút đi.” Chu Doãn Thịnh kỳ quái nhìn y một cái. Tư liệu chi tiết về Tiết Tử Hiên còn bảo tồn ở trong đầu, đối phương không hút thuốc, cũng không uống rượu, cũng không thân cận nữ sắc, càng chưa nói tới bài bạc hút chích, có thể nói là sự tồn tại hoàn mỹ như thánh nhân, cùng thanh niên suy sút tối tăm trước mắt này hoàn toàn là hai người.
“Chỉ hy vọng như thế.” Tiết Lý Đan Ny gật đầu, trong lòng lại ẩn ẩn bất an.
Tiết Tử Hiên dẫn thiếu niên đến bãi đỗ xe, Tiểu Vương tự giác mở cửa sau cho hai người. Vừa khởi động xe, Tiết Tử Hiên ra lệnh: “Đi khu mua sắm gần đây.”
“Thiếu gia ngài muốn mua cái gì? Gọi điện thoại để người đưa đến là được rồi.” Tiểu Vương chậm rãi chạy xe ra ngoài.
“Mua vài bộ quần áo cho Tiếu Di.” Hắn kéo kéo bộ quần áo bất nam bất nữ trên người thiếu niên, trong mắt ngầm giấu rất nhiều trào phúng. Đời này cha mẹ vẫn không đổi sách lược, vẫn tính toán biến thiếu niên thành cái bóng của Tiết Tịnh Y. Nhưng bọn họ tuyệt không thể tưởng được, cuối cùng lại là Tiết Tịnh Y trở thành cái bóng của thiếu niên, em nổi bật như vậy, độc nhất vô nhị, một ngày nào đó sẽ nở rộ hào quang sáng ngời loá mắt.
Tiết Tịnh Y đứng bên cạnh em, chỉ có thể trở thành phông nền. Cho nên nàng mới có thể ghen tị đến điên cuồng, ghen tị đến hận không thể giết đối phương. Ký ức đẫm máu lại ùa lên đầu óc, tựa hồ mỗi một lần nhớ tới Tiết Tịnh Y, liền có thể gọi dậy hắc ám hắn giấu sâu trong nội tâm. Cho nên hắn mới muốn tránh cùng nàng ở chung, bằng không hắn lo lắng mình sẽ thừa dịp nàng còn chưa thương tổn thiếu niên, trước một bước bóp chết nàng.
Liền ngay vừa rồi, khi hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiết Tịnh Y đang hôn mê, kém một chút liền vươn tay tắt đi máy trợ hô hấp của nàng. Ý niệm này xuất hiện cũng không đột ngột, bởi vì hắn luôn luôn không có quan niệm thị phi cùng cảm giác đạo đức, đối với hắn mà nói, giết một người cùng cấp với đạp chết một con kiến, nhưng hắn không muốn khiến thiếu niên phát giác một mặt tàn nhẫn vô tình của mình, cho nên nhịn xuống.
Đời này, chỉ cần Tiết Tịnh Y an an phận phận, không ôm địch ý với thiếu niên, hắn sẽ không động đến nàng. Vết sẹo trên tay đã không có, nhưng tội nghiệt trong lòng vẫn còn tồn tại, vì thiếu niên âu yếm, hắn nguyện ý thay đổi, biến thành một người càng tốt, chẳng sợ chỉ là biểu tượng.
Chu Doãn Thịnh cũng không biết trong mấy phút ngắn ngủi, Tiết Tử Hiên đã trải qua hành trình suy tính đáng sợ như thế nào. Hắn vờ như thụ sủng nhược kinh vẫy tay:“Không cần, Tiết a di mua cho em rất nhiều quần áo, mỗi ngày đổi một bộ đều dùng không hết.”
“Mấy bộ đó không thích hợp nam hài tử mặc, em xem xem thiếu niên trên đường, có ai mặc giống em không, còn giữ mái tóc không dài không ngắn, khó coi.” Tiết Tử Hiên áp thiếu niên xuống. Hắn không quên được cảnh tượng thiếu niên mặc váy dài thuần trắng, ở trên tiệc rượu bị Tiết Diêm tùy ý vuốt ve, chẳng sợ cách một kiếp, hiện tại nghĩ đến vẫn đố kị đến hai mắt đỏ lên.
Nữ trang thiếu vải như vậy, đời này tuyệt đối không thể xuất hiện trong tủ áo của thiếu niên, tóc cũng nhất định phải cắt, cần phải để người khác vừa thấy liền biết em là nam hài. Như thế, người cố ý thân cận em hẳn là sẽ ít đi rất nhiều, Tiết Diêm cũng sẽ không nhất kiến chung tình với một nam hài.
Mang ý tưởng bí ẩn như vậy, Tiết Tử Hiên đưa thiếu niên đến cửa hiệu cắt tóc trước, sau đó chọn lựa quần áo nam, các loại phong cách các loại kiểu dáng, Tiểu Vương theo phía sau, bao lớn bao nhỏ xách cũng xách không nổi, chỉ có thể để người bán hàng hỗ trợ đưa đến Tiết gia.
“Thiếu gia, ngài trang điểm Hoàng Dithành như vậy, để người khác thấy, hỏi đến, chúng ta khó mà nói a.” Moi tim là mưu sát, đem người bị hại trang điểm đến dễ khiến người khác chú ý như vậy, không phải không duyên cớ trêu chọc phiền toái? Tiểu Vương luôn cảm thấy bất an, đợi thiếu niên đi vào thử quần áo mới nhỏ giọng nhắc nhở.
Tầm mắt lạnh băng của Tiết Tử Hiên dừng lại trên yết hầu yếu ớt của Tiểu Vương, trầm giọng nói: “Quên mục đích ta mang Tiểu Di về đi, về sau em ấy là em trai ta, thân nhân của ta.” Còn sẽ là tình nhân của ta, người yêu của ta, trân bảo của ta.
Tiểu Vương sờ sờ cổ lạnh lẽo, khô khốc nói: “Vậy tiểu thư làm thế nào?”
“Sao ta biết?” Tiết Tử Hiên đột nhiên cười rộ lên, phảng phất vấn đề này rất thú vị, vì cái gì tất cả mọi người đều cho rằng Tiểu Di nên đưa trái tim cho Tiết Tịnh Y? Chẳng lẽ là em nợ Tiết Tịnh Y? Thật buồn cười!
Trò chuyện vài câu ngắn ngủi, hắn trầm mặc, không phản ứng Tiểu Vương nữa. Trên thực tế, trừ thiếu niên âu yếm, hắn không muốn phản ứng bất luận kẻ nào, cũng không để ý bất luận kẻ nào.