Tiết Tử Hiên
Chương 9 : Chuyển cơ sơ hiện (2)
Ngày đăng: 05:54 19/04/20
“Được rồi, xem xem còn quên mang cái gì không.” Trước khi kéo khóa vali lại, Tiết Tử Hiên ôn nhu nhắc nhở.
“Em có thể mang theo cái này sao?” Chu Doãn Thịnh chỉ chỉ laptop đặt ở trên bàn, hắn hiện tại một phân tiền cũng không có, dù sao cũng phải vì sau này rời đi Tiết gia mà tính toán cuộc sống. Người khác nhiều lắm dùng máy tính lên mạng, xử lý công việc, hắn lại có thể sử dụng nó sáng tạo cự ngạch tài phú mà người ngoài khó có thể tưởng tượng.
“Đương nhiên có thể.” Tiết Tử Hiên lập tức cho laptop vào túi, hết thảy thu thập thỏa đáng, hai người dắt tay xuống lầu.
Thấy thiếu gia một tay kéo thùng, một tay nắm đứa nhà quê kia, Tiểu Vương cùng Tiểu Chu phi thường sửng sốt, vội vàng hỏi hắn muốn đi đâu.
Tiết Tử Hiên không đáp, cũng không kêu Tiểu Vương lái xe, chính mình cầm chìa khóa đi lấy xe, bảo thiếu niên chờ ở cổng. Bên ngoài đã là sao trời lấp lánh, ánh đèn huy hoàng, trong bụi cỏ ngẫu nhiên có tiếng côn trùng kêu vang truyền đến, hết thảy đều có vẻ yên tĩnh tốt đẹp như vậy.
Chu Doãn Thịnh ngồi ở trên vali hành lý, tâm tình thập phần rõ ràng. Sau khi rời khỏi Tiết trạch, trước hết phải nghĩ biện pháp thoát khỏi hệ thống, sau đó kiếm một số tiền để chạy trốn, đợi sinh hoạt an định rồi mới lên kế hoạch nên trả thù mấy tên súc sinh Tiết gia này như thế nào, về phần Tiết Tịnh Y, để nàng chậm rãi chờ chết cũng là đủ rồi.
Một phần kế hoạch dần dần thành hình trong đầu, cảm xúc dao động cường liệt lại gợi ra hệ thống cảnh giác. Nó phát ra tiếng rít bén nhọn, dùng giọng nói băng lãnh không cảm tình nói: “Kiểm tra đo lường đến túc chủ có ý đồ hủy diệt thế giới song song, hệ thống đại biểu Chủ Thần chấp hành trình tự gạt bỏ. Hiện tại túc chủ còn ba mươi phút hối cải, qua ba mươi phút phút, trình tự lập tức khởi động.” Vừa dứt lời, mặt đồng hồ bắt đầu đếm ngược thời gian.
Chu Doãn Thịnh thông qua một tia tinh thần lực xâm nhập hệ thống cảm giác đến, nó đã khởi động trình tự tự hủy, ba mươi phút súc lực qua đi, nó tùy thời tùy chỗ đều sẽ nổ tung. Hệ thống cùng linh hồn túc chủ buộc định cùng nhau, nếu nó nổ, túc chủ cũng sẽ hồn phi phách tán, lần này cũng không phải là nói đùa.
Tuy rằng nó trở nên nhân từ, nhưng chuẩn tắc tối cao mà Chủ Thần chế định cho nó lại không nhận bất cứ ảnh hưởng nào, một khi có người có ý đồ phá hư cân bằng của thế giới, liền sẽ lọt vào vô tình gạt bỏ. Mà hiện tại, ý tưởng của Chu Doãn Thịnh xúc phạm điểm mấu chốt của nó, bị nó nhận định là dị đoan.
Mẹ, đây đều là chuyện gì! Chu Doãn Thịnh nổi trận lôi đình, lập tức nhảy xuống vali, đi vòng vòng tại chỗ. Tiết Tử Hiên đã hạ quyết tâm dẫn hắn đi, làm một con rối, một lọ chứa phụ trách cung cấp trái tim mới mẻ, hắn căn bản không có quyền lựa chọn.
Nếu khóc lóc om sòm, lăn lộn, quỳ xuống đất cầu xin…. có thể khiến Tiết Tử Hiên đồng ý cho hắn lưu lại, hắn nhất định sẽ không chút do dự đi làm, thế nhưng mấy chiêu số này hữu dụng sao? Đáp án hiển nhiên là phủ định.
Nếu Tiết Tử Hiên đã đổi diện mạo cho hắn, nhất định đã nghĩ nên an trí hắn như thế nào, trong Tiết trạch chỉ có thể có một Tiết Tịnh Y, căn bản không có cái gọi là anh em sinh đôi.
Hắn càng nghĩ càng phiền não, nhìn nhìn thời gian còn lại trên trí não, rốt cuộc có cảm giác mạng treo sợi chỉ, cái gì gọi là không làm không chết? Là cái này này.
Đang khổ sở suy nghĩ, Tiết Tử Hiên chậm rãi lái xe chạy đến, trong nửa tiếng nếu không thể khiến y thay đổi chủ ý, Chu Doãn Thịnh biết mình chỉ có một con đường chết. Nhưng hắn vẫn chưa tiết lộ nội tâm lo âu, mà là kéo vali, phảng phất như không có gì đi qua.
Đúng vào lúc này, lại một chiếc xe lái vào cổng lớn, ngăn chặn con đường trước mặt Tiết Tử Hiên, Tiết Thụy ôm Tiết Tịnh Y xuống xe, Phúc bá cùng Tiểu Đặng từ cốp xe lấy ra xe lăn gấp, nhanh chóng mở ra, Tiết Lý Đan Ny cũng cùng đi xuống, trong tay ôm một cái chăn lông.
Vợ chồng Tiết thị lòng như dao cắt, vội vàng chạy qua đỡ nàng, còn không ngừng mắng nhi tử vẫn đứng yên bất động.
Khóc lóc om sòm, lăn lộn, quỳ xuống đất cầu xin, mấy cái này đều là chiêu số mình định dùng, hiện tại đều bị Tiết Tịnh Y dùng tới, vở kịch luân lý này thật là phấn khích! Chu Doãn Thịnh ghé vào trên cửa kính xe xem vui vẻ, trên mặt lại mang theo biểu tình hoảng loạn cùng đau lòng.
Tiết Tử Hiên buông mi nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tiết Tịnh Y nội tâm tràn ngập khoái ý, cũng quanh quẩn bi ai cùng chán ghét. “Chẳng lẽ anh nỡ ngay cả em chết đều không thể gặp mặt em lần cuối”, lời này nàng căn bản không cần thiết hỏi, bởi vì kiếp trước, hắn chính là làm như vậy. Hắn không có gặp nàng lần cuối, bởi vì tử vong cũng không đáng sợ, đáng sợ là sống không bằng chết.
Nàng được giải thoát, hắn vẫn còn đau khổ giãy dụa trong vực sâu tuyệt vọng, rốt cuộc ai càng đáng thương? Ai lại càng đáng giận? Kỳ thật ai cũng đáng thương hại, cũng đều đáng giận.
Hắn khom lưng, tách mở ngón tay cứng như kìm sắt của nàng, giải cứu hai chân mình, sau đó ôm nàng lên xe lăn, đạm mạc mở miệng: “Trở về đi, đừng làm loạn nữa.” Ngữ khí không chút để ý, như là đang trấn an một con mèo con chó.
“Không cần! Em không để anh đi đâu! Em sẽ chết, em sẽ chết thật đấy!” Tiết Tịnh Y cứ như điên rồi, thân thể tùy theo run lên bần bật.
“Thuốc thuốc, nhanh đi lấy thuốc!” Tiết Lý Đan Ny cũng khóc, nước mắt làm ướt lớp trang điểm tinh xảo, khiến nàng có vẻ cực kỳ chật vật.
Tiết Thụy kéo lấy nhi tử, ác thanh ác khí trách mắng: “Tịnh Y đều như vậy ngươi còn đi, ngươi có còn là con người không? Ngươi có tâm hay không?” Ngược lại nhớ tới nhi tử mắc chứng thiếu sót tình cảm, lập tức ngậm miệng, đáy mắt ùa lên vẻ bi thương. Nhi tử xác thật không có tâm, này không thể trách được hắn, chỉ có thể trách bọn họ không thể cho hắn một thân thể khỏe mạnh.
Phúc bá cùng Tiểu Đặng lấy ra hòm thuốc đặt ở trong xe, tìm kiếm lung tung một trận, lọ thuốc bình thường đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất, hiện tại thế nhưng tìm như thế nào cũng tìm không thấy, thật vất vả tìm được, khi mở nắp hộp tay lại run lên, thuốc rơi vãi đầy đất.
Vào lúc này, Chu Doãn Thịnh cảm giác đã đến lúc, vội vàng cởi bỏ dây an toàn, đẩy cửa xe, lảo đảo chạy qua, vươn tay cũng không dám chạm đến thiếu nữ đang run rẩy, chỉ có thể sửa thành ôm lấy vòng eo mạnh mẽ rắn chắc của thanh niên, khóc cầu: “Ca ca, chúng ta không đi nữa được không? Tịnh Y bệnh nghiêm trọng như vậy, em muốn ở lại bên cạnh nàng, em chỉ có nàng là người thân duy nhất mà thôi!”
Tiết Tịnh Y khóc thê thảm hơn đi nữa, cũng vô khơi dậy một chút thương hại từ Tiết Tử Hiên, sau đó thiếu niên chỉ là đỏ khóe mắt, nước mắt lóng lánh chưa lăn xuống, chỉ ngưng tụ tại trong mắt, ánh lên một tầng thủy quang, liền khiến tim hắn đau như bị đao cắt, đau không thể chịu đựng được. Hắn vội vàng ôm lấy em, dùng ngón tay lau đi ngấn lệ trong mắt em, trầm mặc một hồi lâu mới thỏa hiệp: “Được rồi, chúng ta không đi nữa, đừng khóc, nàng sẽ không sao, nàng sẽ khỏe lên.”
Hắn thật không hề có biện pháp với người trong lòng, em muốn lưu lại, hắn chỉ có thể lưu lại với em, em muốn bay cao, hắn chỉ có thể tự tay vì em gắn lên đôi cánh, nếu có thể được đến tâm em, hắn nguyện ý trả giá hết thảy.
Phúc bá nghe lời ấy nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới vững vàng lấy ra vài viên thuốc, cho vào trong miệng tiểu thư, Tiểu Đặng vội vàng giúp cho uống nước.
Tiết Tịnh Y đang run rẩy mơ hồ nghe được những lời này, trái tim đau đớn bị cắt bỏ, nguyên lai nước mắt của nàng, cầu xin, thậm chí tính mạng, lại so ra kém một câu vô cùng đơn giản của Hoàng Di.