Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 128 :

Ngày đăng: 13:37 19/04/20


Trong lòng tràn đầy sợ hãi. Hoàng Phủ Nam Ninh là người âm trầm khó dò còn Lí Như Phong là người khá nham hiểm, sao nàng lại không sợ hai người đó được? Nhưng mà vì muốn hãm hại Bộ Nhu Nhi,bí quá hoá liều nàng mới cả gan làm thế. Hơn nữa, nàng tự an ủi mình rằng đơn giản chỉ là mấy câu mà thôi, trên đời này chỉ nàng biết, Nam Vân công chúa biết, lúc đó chuyện giữa công chúa và Bộ Nhu Nhi chỉ có oán hận, nàng sớm rút khỏi, hết thảy cùng nàng không quan hệ. Cũng không biết sao lại thành thế này, kế hoạch hoàn mĩ không thành công, Nam Vân công chúa bị Bộ Nhu Nhi xúi giục thành công, tiến tới vương phủ đem nàng ra sức đánh. Còn chưa đủ, đem nàng trói lên, đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Nam Ninh. Mà vừa thấy biểu tình của hai người kia... Nàng cảm thấy tuyệt vọng. 



Nghĩ đến đó, ánh mắt lại nhịn không được chuyển hướng nhìn Bộ Nhu Nhi. 



Nữ nhân này, thật sự là quá gian xảo! Nàng vốn tưởng rằng chỉ là tiểu nha đầu con thứ thiếp, không có nhan sắc, cũng không có gia thế, luôn bị người khác khi dễ. Nhưng không ngờ chính nàng ta cố tình diễn trò, làm cho nàng liên tục gặp nạn? Nàng thật sự do mình là quá coi thường nàng ta. 



"Vương gia?" 



Ngay khi ánh mắt nàng ta dừng ở trên người chính mình, Bộ Nhu Nhi đã nhận ra, nàng dùng sức run lên, thấp giọng kêu một tiếng, lập tức đứng lên, thẳng hướng Hoàng Phủ Nam Ninh chạy vội qua. 



"Làm sao vậy?" 



Nghe được thanh âm, chỉ phát hiện trước mắt nhoáng lên một cái, Bộ Nhu Nhi đã đến bên người hắn, hai tay gắt gao ôm lấy cánh tay của hắn, thân thể mảnh mai còn hơi hơi phát run, trái tim hắn đau khi nhìn thấy nàng như hiện tại. 



"Nàng... Thất Vương phi, nàng vừa rồi trừng mắt nhìn thiếp? Thiếp rất sợ." Cắn cắn môi, Bộ Nhu Nhi run giọng nói, hai tay siết chặt cánh tay hắn. 



Con ngươi bên trong tràn đầy ý sợ hãi, khuôn mặt trắng noãn cũng không còn một giọt máu, đôi môi đỏ mọng non mềm đã nhẹ nhàng run run, hàm răng trắng noãn cắn môi dưới, tựa hồ như vậy có thể làm cho chính mình bình tĩnh rất nhiều. Thấy nàng nhu nhược bất lực, điềm đạm đáng yêu, làm cho tâm của hắn cực kỳ phẫn nộ, hắn rít gào lên —— 



"Thất Vương phi, ngươi quả thật lớn mật. Đến lúc này, còn dám trừng nàng? Ngươi thật đúng là không muốn sống nữa có phải hay không?" 



"Ta không có!" thất Vương phi sợ hãi, vội vàng hét lên. 



Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh: "Không có mới là lạ." Vung tay lên, "Người đâu, đem bảo kiếm của bổn vương ra đây." 



Oa? 



Bên cạnh, đem một màn thu vào đáy mắt, Lí Như Phong lại nhịn không được âm thầm giơ ngón tay cái lên —— Minh vương phi, ngươi diễn trò thực giỏi. Trước kia như thế nào không có chú ý, hôm nay quan sát một chút, hắn rất nhanh bị kỹ thuật của nàng thuyết phục. Không trách được Hoàng Phủ Nam Ninh như vậy mà lại bị lừa. Nếu không phải hắn nhận thấy được đủ loại dấu hiệu trong vương phủ, hắn cũng sẽ cho rằng nàng là người tay trói gà không chặt, là tiểu nữ nhân. 



"Không cần!" 



Lời vừa nói ra, Thất Vương phi sắc mặt đột nhiên thay đổi, hô lớn. 



Kinh thành già trẻ, ai không biết, Minh vương gia có một bảo kiếm ngàn năm, lưỡi dao sắc bén, chém sắt như chém bùn, nhưng không phải mỗi người đều có may mắn đủ thấy. Hoàng Phủ Nam Ninh cũng cực kỳ trân trọng bảo kiếm, trừ phi là chuyện quan trọng, nếu không hắn cũng không muốn đem kiếm lấy ra. Nhưng nếu rút kiếm ra khỏi vỏ, như vậy nhất định phải đổ máu? 


"Tứ hoàng huynh?" 



Được nghe lời ấy, thất vương gia lập tức hoảng hốt. 



"Vương gia", Bộ Nhu Nhi lại nhỏ lực kéo kéo ống tay áo Hoàng Phủ Nam Ninh, "Nếu thất hoàng đệ đã nói như vậy, thiếp, thân cũng không có bị tổn thương bao nhiêu, ngài tha cho thất đệ muội đi?" 



Lời mới nói ra, liền bị ánh mắt của hắn trừng tới Bộ Nhu Nhi ngượng ngùng cười, lặng lẽ cúi đầu. Lập tức khóe miệng khẽ cười lạnh —— hừ hừ, lời hay nàng đã nói. Về phần thả hay không, thì để Hoàng Phủ Nam Ninh quyết định. 



Quả nhiên, nghe xong lời của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh."Cũng không thể đơn giản quên đi. Nàng ta thuận miệng một câu, cũng kịp sỉ nhục bổn vương, cũng sỉ nhục Như Phong, tội không thể tha. Nếu không cho nàng một chút khắc cốt ghi tâm, nàng như thế nào có thể nhớ rõ ràng?" 



"Vương gia, bảo kiếm đây ạ." 



Đang nói, quản gia kêu to đi vào, trong tay giơ bảo kiếm lên cao. 



Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức cười đến âm u. 



Một tay lấy bảo kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm phong tỏa ra ánh sáng. 



Đem bảo kiếm cầm trong tay thưởng thức một phen, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên vươn tay: "Lão Thất, đệ đã đau lòng cho nàng. Như vậy, một kiếm này, đệ thay ta làm đi? Chỉ cần có thể làm cho chúng ta vừa lòng, ta sẽ tha cho nàng." 



Thất vương gia sửng sốt."Tứ hoàng huynh?" 



"Nếu không thì để ta." Liền cười, Hoàng Phủ Nam Ninh làm bộ muốn thu. 



"Không cần!" Lập tức kinh hãi, Thất vương gia một phen đoạt lấy bảo kiếm. Nếu để hắn động thủ, còn không biết hắn đem nàng làm thành cái dạng gì? 



"Vậy đệ làm đi." Liền cười cười, Hoàng Phủ Nam Ninh đứng lui sang một bên. 



Hiện tại, bảo kiếm đến tay, hắn đâm lao phải theo lao. Suy nghĩ một hồi, Thất vương gia cắn răng một cái: "Ái phi, nàng chịu đựng chút?" Liền chậm rãi đem bảo kiếm giơ lên cao. 



" Vương gia!" 



Ngay khi bảo kiếm đâm xuống, Bộ Nhu Nhi hét lên một tiếng, giống tiểu nữ nhi rúc vào trong ngực của Hoàng Phủ Nam Ninh.