Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 161 : Chạy trốn không thành

Ngày đăng: 13:37 19/04/20


Theo tiếng hô to như chém đinh chặt sắt, thân phận Hạ Mộng đã được xác định. 



Sau đó, nàng được xem như Minh vương phi mà hầu hạ. 



Đối với tình huống như vậy, Hạ Mộng đành vô lực,nàng không thể làm gì khác. 



Dần dần, đến buổi tối, nến đỏ chiếu rọi, là lúc ngủ. Nhưng là, Hạ Mộng không dám ngủ. Bởi vì - - Hoàng Phủ Nam Ninh thế nhưng lại một mình đi vào gian phòng của nàng, không chịu đi? 



"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" 



Vội vàng kéo lại chăn mền bao lấy thân thể, Hạ Mộng núp ở góc giường run giọng hỏi. 



"Ngủ." Hoàng Phủ Nam Ninh nói, bắt đầu cởi áo nới dây lưng. 



Hắn muốn gì đây? 



Trong lòng thầm mắng một câu, Hạ Mộng gắt gao trừng mắt nhìn hắn: "Minh vương gia, tiểu nữ không phải là vương phi của ngài, thật sự không phải”. 



"Ta nói phải thì là phải!!!." Nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn nàng một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh vừa nói, vung tay một cái, áo khoác bay ra ngoài. 



Hạ Mộng cắn môi."Tiểu nữ thật không phải.Kính xin vương gia ngài minh xét" 



"Bản vương đã minh xét qua." Hoàng Phủ Nam Ninh nói, từng bước từng bước đi về phía nàng. 



Hạ Mộng vội vàng ôm chăn mền hướng bên cạnh."Vương gia, người... Người sẽ không thật muốn cùng tiểu nữ cùng giường chung gối đi?" 



Hoàng Phủ Nam Ninh đáp lại là đặt mông ngồi tại mép giường, cởi giày. 



Trong nội tâm run lên, hai tay Hạ Mộng càng nắm chặt chăn mền. 



Sau đó, nàng trơ mắt nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh cởi giày, bò lên giường. 



Mà nàng, ngay khi hắn xoay người trong nháy mắt, một tay lấy chăn mền hướng trên đầu của hắn quăng ra, thẳng hướng dưới giường chạy đi? 



"Tiểu bạch thỏ?" 




A a a? Ai bảo ngươi tìm? Ai bảo? 



Nửa năm qua này, ngươi không phải là luôn cùng người khác thân ái như gió song túc song tê sao? Ta cho các ngươi điều kiện tốt như vậy, ngươi làm gì không nắm chặt nhất cử nhất động của hắn mà bắt lại, mà muốn cùng ta dây dưa? Ta thật vất vả mới từ cái chỗ kia trốn ra được. Hạ Mộng lệ rơi trong lòng. 



Bất quá sau đó cũng tốt, nói xong câu đó sau, Hoàng Phủ Nam Ninh liền ngậm miệng. 



Hai tay ôm eo của nàng, hắn nhắm mắt lại, tựa hồ là trầm tĩnh lại. 



Rất nhanh, tiếng hít đều đều thở truyền lọt vào trong tai, hắn ngủ thiếp đi. 



Nhưng là? 



Khốn kiế.Coi như là bồi ngủ đi, hai tay của hắn còn gắt gao ôm eo của nàng, điều này làm cho nàng như thế nào chạy? 



Hạ Mộng mau tức chết rồi. 



Nhưng lập tức, không lâu sau khi chìm vào giấc ngủ, Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên buông tay ra, sau đó xoay người một cái, giang rộng tay chân, hiện lên một người đang nằm hình chữ đại trên gường. Một tay một chân quét tới phía sau, thiếu chút nữa đem nàng đẩy xuống? 



Vội vàng đứng dậy, cho lão nhân gia hắn có đử chỗ trống. 



Nhìn lại một chút người nam nhân này - - 



O o, o o. 



Hắn nhắm mắt lại, ngủ thực sâu. 



Ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta sao? 



Vừa thấy như thế, Hạ Mộng lập tức cười đắc ý. Vội vàng một tay vịn chặt đầu giường, rón rén bò xuống giường. Sau đó, nhặt lên y phục lung tung của mình, rón ra rón rén đi ra cửa. 



"Tiểu bạch thỏ." 



Nhưng là, còn chưa đi ra được vài bước, bỗng nhiên lại nghe được một tiếng khẽ gọi từ phía sau truyền đến.