Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 193 :

Ngày đăng: 13:37 19/04/20


Sau đó, cuộc sống tựa hồ an bình xuống. 



Vợ chồng quốc cữu vẫn còn vùng vẫy giãy chết, nhưng Vương thái hậu đã mặc kệ bọn họ, ngay cả gặp mặt cũng không. 



Nghe nói Hạ Mộng đã trở lại, đám người Nhị Vương Phi rối rít gọi người đến thỉnh, nhưng nàng mới trở về kinh thành, thân thể khó chịu nên từ chối. Về phần Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn đương nhiên cái gì cũng đều nghe theo nàng, chỉ cần cuộc sống có thể trôi qua thoải mái là tốt rồi. Mà Hạ Mộng, nàng cũng tuyệt đối để hắn được thoải mái, giống như hiện tại - - 



"Vương gia, ăn bồ đào." 



Thản nhiên bưng một mâm bồ đào đi tới, Hạ Mộng mặt mỉm cười, nhẹ giọng gọi. 



Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩng đầu, hai tay buông xuống bên người, khóe miệng nhếch lên: "Cho bản vương ăn." 



"Tốt!" 



Không hề do dự một chút nào, Hạ Mộng liền gật đầu, đi thẳng về phía trước, ngồi lên lan can ghế, sau đó cầm lấy một quả bồ đào, nhẹ nhàng bóc vỏ, đưa đến bên miệng của hắn."Vương gia, thỉnh." 



Giai nhân đang bên cạnh, nũng nịu mềm giọng, còn có gì so với hưởng thụ đây? 



Hoàng Phủ Nam Ninh đắc ý nhắm mắt. Há miệng ra, đem bồ đào nuốt vào. 



"Ăn ngon không?" 



Sau đó, Hạ Mộng nhẹ nhàng cười hỏi. 



Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu: "Nàng đút, đương nhiên ngon." 



Cho dù là ăn cái gì, đôi mắt hắn cũng không muốn từ trên người nàng dời đi, trong mắt chứa đầy ý cười thỏa mãn. 



Nhận thấy ánh mắt có ý tứ không tốt, Hạ Mộng không được tự nhiên quay đầu, chính mình cầm một quả bồ đào, lột vỏ, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nhẹ nhàng cắn xuống. Vài giọt nước bồ đào vương bên miệng, nàng duỗi cái lưỡi thơm tho nhẹ nhàng liếm đi. 



Tựa hồ bồ đào thập phần mỹ vị, hắn thấy môi của nàng bật ra tiếng ngâm khẽ, cũng thấy trên mặt nàng hiện lên nụ cười lúm đồng tiền. 



Tình cảnh này đưa vào trong mắt, Hoàng Phủ Nam Ninh không khỏi động tâm, chỉ cảm thấy một hồi bạch quang bay thẳng đến, ánh mắt trong nháy mắt u tối. 



Cánh tay dài nhấc lên, đem người ngồi ở bên ôm lấy, thu tay lại, đặt dưới người mình. 



"Nha - - vương gia, ngô - - " 



Không cho nàng cơ hội giãy giụa, hai người đã quấn quít thành một. 



"Đừng, đừng a…" 



Bàn tay hắn ở bên eo nàng vuốt ve, một hồi không thể ức chế cảm giác tê dại, Hạ Mộng khẽ rên, gấp rút đè song chưởng quấy phá của hắn. 



Hoàng Phủ Nam Ninh dễ dàng rút tay về, hai tay nhốt chặt thân thể mềm mại của nàng, cúi đầu xuống, muốn nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng. 



Hạ Mộng lại vội vàng quay đầu đi, tránh được hắn cưỡng hôn. 



"Tiểu bạch thỏ?" 



Cánh môi chỉ hôn đến gương mặt nàng, một chút cũng không thể giải tỏa đói khát trong lòng hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh bất mãn khẽ gọi. 



Loảng xoảng? 



Mới vừa còn cảm thấy trong nội tâm khó chịu, bỗng nhiên nghe một tiếng vang thật lớn truyền đến, Hoàng Phủ Nam Ninh càng khó chịu. 



"Minh vương phi, ngươi... Làm sao ngươi có thể như vậy?" 



"Như Phong?" 



Nghe tiếng quay đầu lại, Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày: "Sao ngươi lại tới đây?" 



Nhân cơ hội này, Hạ Mộng vội vàng đẩy ra hắn, một bên đoan chính đứng vững. 



Nhưng là, Lý Như Phong nhìn cũng chưa nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh một cái, trực tiếp tới trước mặt Hạ Mộng: "Đây hết thảy đều là ngươi làm, có đúng hay không?" 



"Ừ? Lý tướng gia, ngươi đang nói cái gì? Ta không hiểu." Mở to một đôi hắc bạch phân minh, Hạ Mộng vẻ mặt vô tội hỏi. 



Lý Như Phong lại tức giận đến cắn răng. 



"Ngươi không nên nói dối? Trên đời này, trừ ngươi ra, không có ai có thể nghĩ ra chủ ý thối như vậy?" 



"Như phong, ngươi nói cái gì đó?" Nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt đột nhiên trầm xuống, vội vàng đứng lên. 



Vội vàng quay đầu nhìn hắn, Lý Như Phong cắn răng quát khẽ."Vương gia, ngươi không biết, vương phi nàng lần này quả thực thật là quá đáng?" 



Hoàng Phủ Nam Ninh lông mày càng lúc nhăn càng chặt hơn."Nàng làm cái gì?" 



"Nàng... Nàng thế nhưng giật dây Nam Vân công chúa nịnh nọt mẫu thân ta, để mẫu thân ta đối với nàng yêu thích. Hiện tại, mẫu thân ta buộc ta cưới Nam Vân công chúa, còn nói nếu ta không đáp ứng, nàng sẽ chết cho ta xem." 



"Hắc?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên cười nhạo một tiếng, "Thì ra ngươi cũng sẽ có một ngày như vậy?" Mẫu thân bức hôn, không dễ dàng a? Rốt cục có người nếm mùi đắng cay như hắn. 



"Vương gia, bây giờ không phải lúc để cười có được hay không? Mẫu thân ta còn nói, người ta công chúa ôn nhu thiện lương, khéo hiểu lòng người, lại xuất thân cao quý, xứng đôi với ta... Ta không biết, Nam Vân công chúa sao lại trở nên ôn nhu thiện lương, còn khéo hiểu lòng người? Rõ ràng chính là Minh Vương Phi dạy nàng!" Cắn răng quát to, Lý Như Phong lại dùng lực trừng Hạ Mộng một cái, "Minh Vương phi, ngươi đừng có làm mà không thừa nhận?" 



Nàng không thừa nhận, hắn có thể làm gì nàng? 



Hạ Mộng bĩu môi, không nói một câu. 



Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhịn không được bật cười. 



"Thật đúng là không dễ dàng đây! Nam Vân rốt cuộc biết chỗ uy hiếp ngươi, trực tiếp túm lấy mẫu thân ngươi. Lần này, chỉ sợ là không cưới nàng cũng không được." 



"Vương gia?" 



Nghe vậy, gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Lý Như Phong gấp gáp."Bây giờ không nói giỡn được không? Mẫu thân hiện tại đang ép cưới, bức hôn a? Ta cũng đã không biết nên nói cái gì cho phải?" 



"Nếu đã bức, vậy ngươi đáp ứng đi!" Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục cười, một tay ôm lấy Hạ Mộng vào lòng, "Kỳ thật, có một nữ nhân ở bên người cảm giác cũng không phải tệ như vậy, không tin ngươi thử xem." 



Cắt? 



Nhìn vẻ mặt hắn cười thỏa mãn, Lý Như Phong chỉ hừ lạnh. 



Nhớ ngày đó, là ai luôn miệng nói nữ nhân là động vật phiền toái, hắn cũng không bao giờ nghĩ thân cận? Hiện tại, hắn lại yêu thích loại cảm giác này? Chính mình yêu thì không nói, còn muốn bắt hắn nhảy vào hố lửa? 



Hơn nữa, hảo chết không chết, hắn lại yêu người này... Hạ Mộng, ngươi thật đúng là nhiều chuyện. Có mấy ngày, liền đem vương gia thu thập được, hiện tại lại dời mục tiêu, bắt đầu quay sang chỉnh ta? 



Bây giờ mới biết sao? Hạ Mộng khóe miệng nhếch lên - - cô nương ta sớm đã nói qua, dám trêu chọc ta, về sau tự nhiên sẽ bị chỉnh? 



Nữ nhân này? 



Phát giác được ý tứ từ trong mắt nàng được nàng truyền ra, Lý Như Phong dùng sức cắn chặt răng, mới có thể ngăn chặn mình đánh người. 




Không nói thêm lời, đơn giản ném một câu, lảo đảo đi ra cửa. 



"Hắn làm sao vậy?" 



Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh trong mắt toát lên một sự khó hiểu. 



Hạ Mộng lắc đầu."Không biết a? Có lẽ là đau đầu làm như thế nào trở về trả lời chuyện này a?" 



"Ai, tiểu bạch thỏ, ngươi..." Nói đến cái này, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhịn không được muốn lắc đầu, "Ngươi cũng thiệt là, làm sao lại nghĩ để Vân nhi làm như vậy?" 



"Ai nha, vương gia, nếu chuyện đã chấm dứt, chúng ta cũng đừng nhắc lại nữa! Hiện tại, ta cũng có một việc muốn cùng ngươi thương lượng đây." Vội vàng cười, Hạ Mộng tại trên người hắn cọ cọ, nũng nịu mềm giọng. 



Một quân cờ đi rất đúng. Sự chú ý của Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức bị dời đi. 



"Chuyện gì?" 



"Hiện tại, sự kiện kia đã qua thật lâu, ngươi cũng nên đến trước mặt mẫu hậu chào hỏi đi." 



Tại sao lại nhắc tới cái này? 



Hoàng Phủ Nam Ninh mặt trầm xuống, quay đầu ra. "Không đi!" 



"Vương gia? Hiện tại, mẫu hậu cũng đã đối với ta nhận sai, cũng đã không gặp cậu mợ, lại sai người cho Tuyết Y tìm môn đăng hộ đối, nghe nói lập tức sẽ làm. Nàng làm nhiều hành động như vậy, không phải đều là cùng bọn họ phân rõ giới hạn sao? Đây cũng là cùng ngươi bày tỏ quyết tâm của nàng a. Nếu nàng cũng đã làm bước này, ngươi làm con trai, cũng đừng có cùng mẫu hậu có loại tức giận này." 



"Mặc kệ. Dù sao bản vương không đi." Kiên quyết lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh giọng nói thập phần quyết liệt. 



"Vương gia?" 



"Tiểu bạch thỏ, ngươi đừng nói nữa, bản vương nói không đi chính là không đi" 



Người này. Tính tình thật đúng là bướng bỉnh đáng sợ, như một đứa bé giận dỗi. 



Hạ Mộng vô lực. 



Xem ra, thuyết phục không hiệu quả, chính mình chỉ có thể chọn lựa cách khác. 



Nhãn châu xoay động, lại ngẩng đầu lên."Vương gia, ngươi còn nhớ rõ, chúng ta khi trở lại kinh thành, ngươi vì không thể thành công lưu lại tiểu Tình, cho nên đáp ứng ta một điều kiện làm đền bù a?" 



" Thì như thế nào?" Khóe miệng kéo ra, Hoàng Phủ Nam Ninh chậm quay đầu lại. 



"Đã như vậy, như vậy - - " 



"Ngươi đừng dùng cái này uy hiếp bản vương đi đến phía mẫu hậu nhận sai. Bản vương không làm sai sao phải nhận?" 



Hay thật, thế nhưng hiểu rõ mục đích của nàng, còn kịp thời ra đòn phản kích? Hạ Mộng khóe miệng nhếch lên."Ta nói ngươi sai sao?" 



Ách? 



Hoàng Phủ Nam Ninh ngây ngẩn cả người. 



Kéo tay hắn, Hạ Mộng nhìn mắt hắn: "Vương gia, chuyện này, ngươi đúng, sai là Thái Hậu cùng Tuyết Y, tất cả mọi người đều biết rõ. Hiện tại, Tuyết Y đã bị xứng đáng trừng phạt, mẫu hậu cũng hoàn toàn cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ, những thứ này ngươi đều thấy trước mắt. Tuyết Y, ngươi không muốn tha thứ, không quan hệ, dù sao nàng chỉ là biểu muội mà thôi, lập gia đình cùng với chúng ta không có quan hệ gì. Nhưng là, mẫu hậu dầu gì là mẫu thân thân sinh ngươi, nàng sinh ngươi nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi cùng nàng lạnh nhạt như vậy là không nên. Nếu không phải là người làm mẹ, nàng sẽ bao dung ngươi sao?" 



"Ngươi đang ở đây giúp mẫu hậu nói chuyện?" Mâu quang trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh giọng nói u ám. 



Hạ Mộng không nói gì. 



"Ta là hi vọng mẹ con các ngươi hòa hảo a. Dù sao, các ngươi đều ở một chỗ, mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu không thấy, vì một chút chuyện này liên tục làm mình làm mẩy, được hay sao?" Huống chi, qua lúc quan sát, nàng cũng phát hiện, kỳ thật thái hậu nương nương thật sự tốt. Chính là có chút mềm, đối với nhà thân thích không hạ được nhẫn tâm, nhưng tổng thể mà nói, còn là một người tốt. Nếu như có thể, chính mình đương nhiên hy vọng có thể cùng nàng thân thiện hữu hảo. Bất kể thế nào, những ngày tiếp theo còn dài, trời mới biết nàng có phải thật hay không muốn ở nơi này vượt qua nửa đời sau. 



"Bao dung? Bản Vương không nhìn thấy là được." Khóe miệng kéo ra, Hoàng Phủ Nam Ninh mặc dù nói như vậy, nhưng là thanh âm rõ ràng đã yếu đi không ít. 



Vẫn còn cãi? 



Dầu gì làm con trai, khẳng định đối với mẫu thân mình cũng có vài phần tình cảm. Hiện tại, trải qua lễ rửa tội, lửa giận ban đầu chiếm giữ trong lòng dần dần biến mất, hắn đương nhiên cũng mong cùng mẫu thân thân thiện hữu hảo. Chỉ tiếc, hắn khổ nổi tìm không được lấy cớ mà thôi. 



"Vương gia ~ " 



Lại kéo dài thanh âm kêu một tiếng, ôm cánh tay hắn: "Ngươi coi như là vì tốt cho ta. Ngươi suy nghĩ một chút, chuyện này nguyên nhân gây ra hơn phân nửa là bởi vì ta. Nháo đến nháo đi, ta không sao, lại hại mẹ con các ngươi xích mích, việc này truyền ra ngoài, người khác sẽ ta thấy thế nào? Ta biết rõ ngươi không quan tâm ánh mắt người đời, nhưng ta một nữ nhi, ta quan tâm a. Ta còn muốn cùng nhiều quý phụ phu nhân qua lại. Ngươi coi như là tốt với ta, cùng mẫu hậu trò chuyện được không? Chỉ nói là nói chuyện mà thôi, cái khác đều không cần duy trì." 



"Thật sự? Chỉ nói chuyện?" 



Rốt cục, bậc thang được đưa tới cửa, Hoàng Phủ Nam Ninh thuận thế rơi xuống. 



Hạ Mộng vội vàng gật đầu."Ừ. Nói xong, ngươi muốn đi muốn ở, cũng không có vấn đề gì." 



"Vậy cũng được?" Rốt cục, Hoàng Phủ Nam Ninh gật cái đỉnh đầu cao quý của hắn, đáp ứng. 



Hô? 



Thật không dễ dàng a. Hạ Mộng nhịn không được thở dài một hơi. Bất quá, vẫn không quên kiễng chân, trên gương mặt của hắn ấn cái khẽ hôn: "Vương gia, ngươi thật tốt." 



Hừ hừ, thấy nàng thức thời, lại mềm giọng khuyên bảo, chủ động hiến hôn, dỗ hắn chậm rãi thong thả, trong lòng tất nhiên ổn. 



Bất quá - - 



Khóe miệng kéo ra, Hoàng Phủ Nam Ninh không vui nói: "Tiểu bạch thỏ, chỉ như vậy thôi sao?" Hắn cảm thấy chưa đủ. 



"Nếu không, vương gia muốn thế nào đây?" Nhẹ nhàng cười, Hạ Mộng biết rõ còn cố hỏi. 



"Nàng nói thử xem?" Hoàng Phủ Nam Ninh liền nở nụ cười, ôm nàng lên, sau đó - - 



"Đương nhiên là như vậy " 



Cúi đầu, bắt giữ môi nàng. 



"Ngô?" 



Hô nhỏ một tiếng, giãy giụa vài cái, Hạ Mộng khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười yếu ớt. Hai tay quấn trên cổ hắn, ngẩng đầu lên, để hắn thật tốt sủng nàng. 



Triền miên hôn, không biết kéo dài bao lâu. 



"Tiểu bạch thỏ." Khi hai người tách ra, Hoàng Phủ Nam Ninh nhịn không được đem nàng ôm vào lòng, thấp giọng gọi. 



Mềm mại rúc vào trong ngực của hắn, Hạ Mộng nhỏ giọng kêu: "Vương gia?" 



"Làm sao bây giờ, bản vương phát hiện, bản vương càng ngày càng thích nàng rồi?" 



Ách... 



Khóe miệng kéo, trong lòng, lại ngăn không được hiện lên một chút nhẹ nhàng đắc ý.