Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 201 :

Ngày đăng: 13:37 19/04/20


Hic... 



Nói những lời này, trong lòng nàng rơi lệ. 



Đáng thương chính mình, nàng đều bị hắn giày vò đến luân lạc đến mức nào a. 



Nhưng nghe lời này của nàng, hai mắt Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên sáng choang. Trong mắt khó chịu cũng nhanh chóng biến mất. 



"Phải không? Tốt lắm. Chúng ta đi bây giờ nhé?" 



Vội vàng buông tay ra, một tay kéo nàng lên. 



"Này, vương gia - - " 



"Ừ" 



"Vương gia, chỗ ta trước kia từng ở, ngài chưa từng đi, có biết rõ đường không a?" Bĩu môi, Hạ Mộng nhỏ giọng hỏi. 



Hoàng Phủ Nam Ninh lắc đầu. "Không biết." 



Không biết vậy ngươi còn đi vui mừng? Bất đắc dĩ trợn trừng con mắt, Hạ Mộng nhỏ giọng nói: "Nếu đã không biết đường, vậy hãy để ta ở phía trước dẫn đường đi." 



"A, đúng rồi." Tựa hồ lúc này mới nhớ tới, Hoàng Phủ Nam Ninh lui về phía sau hai bước, "Nhanh lên, dẫn đường đi." 



"Là, biết rồi." Lần nữa thở dài một tiếng, Hạ Mộng bước chân, "Vương gia, mời đi theo ta." 



Chi nha - - 



"Minh vương gia, Minh Vương phi." 



Theo tiếng đóng cửa vang lên, khi hai người trước sau chân đi ra, hai sai vặt đợi ở cửa sững sờ. 



Hạ Mộng vội vàng cười: "Vương gia cùng ta ngồi buồn bực, muốn đi ra ngoài một chút. Lát sẽ trở lại." 



"Đúng là..." 



"Cái gì đúng là? Cái chỗ này ầm ĩ chết, bản vương nhàm chán, đi một chút còn không được sao?" 



"Dạ dạ dạ." Hoàng Phủ Nam Ninh vừa mở miệng, bọn sai vặt một câu nói cũng không dám nhiều lời, vội vàng cúi đầu, "Không biết Minh Vương gia ngài muốn đi đâu? Nô tài dẫn đường cho ngài - - " 



"Không cần, chính bản vương sẽ đi." 



"Vương gia" 
Nha hoàn tiểu lực lắc đầu."Nô tỳ không có nghe được tin tức." 



Ngực tựa hồ bị cái gì hung hăng va chạm. Hạ Mộng lùi lại vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống. 



Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng nâng nàng."Tiểu bạch thỏ, nàng làm sao vậy?" 



"Vương gia." Từ từ quay đầu lại, Hạ Mộng kêu một tiếng, vẻ mặt cô đơn, "Lần này tốt lắm, địa phương ta từng ở cái gì cũng không còn, cũng không có. Các ngươi muốn hoàn toàn xóa đi sự tồn tại của ta sao?" 



Vốn đang đối với cái nhà này có vài phần tình nghĩa. Nhưng bây giờ nhìn lại, bọn họ đối với nàng lại không có bao nhiêu cảm giác. Thậm chí, ngay cả một điểm nhỏ cũng muốn xóa đi. 



Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt mãnh liệt chìm, nắm chặt cổ tay nàng."Tiểu bạch thỏ, ngươi đừng nói như vậy? Hiện tại ngươi không phải cũng đã gả cho ta sao? Trong vương phủ có chỗ của ngươi, kia là đủ rồi." 



Là, điểm này nàng biết rõ. Nhưng là, trong lòng không thoải mái a. 



Dầu gì nàng cũng ở nơi đây sinh sống dài như vậy, bọn họ đối với nàng như vậy sao? Ít nhất, từ đầu đến cuối, nàng chưa bao giờ làm việc có lỗi với bọn họ a. 



Hô hấp đột nhiên có chút khó khăn, con mắt cũng có chút nóng lên. Hạ Mộng vội vàng nắm tay áo Hoàng Phủ Nam Ninh. "Vương gia, thân thể ta không thoải mái, chúng ta đi ra ngoài đi." 



"Tốt." Lập tức gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh đỡ nàng xoay người đi ra ngoài. 



"Tứ tiểu thư..." 



Sau lưng, nha hoàn lại gọi. 



Hạ Mộng liền lại quay đầu lại, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ngươi yên tâm đi. Chuyện không liên quan ngươi, ngươi an tâm ở chỗ này đi." Vô luận như thế nào, trong lòng nàng có mất hứng, cũng sẽ không trút giận lên nha đầu vô tội. 



“Vâng." Vội vàng thở phào nhẹ nhõm, nha hoàn đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. 



"Tiểu bạch thỏ, đau lòng lắm sao?" 



Bước chân chậm rãi đi về phía trước, trầm mặc hồi lâu, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên mở miệng hỏi. 



Hạ Mộng nhẹ nhàng gõ đầu. 



"Như vậy - - " 



"Vương gia. Vương gia." 



Chưa mở miệng nói tiếp, đã thấy vợ chồng Bộ đại nhân vội vàng chạy tới. 



"Vương gia, sao các người lại chạy đến nơi đây? Bữa tiệc sắp được bắt đầu, tất cả mọi người đã nhập ghế, chờ hai người các ngươi."