Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 204 :

Ngày đăng: 13:38 19/04/20


Cúi đầu xuống, Hạ Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng nói: "Nhi thần cũng không phải là không có khuyên, nhưng là, vương gia hắn không có nghe a?" 



"Ai?" Nghe vậy, Vương thái hậu cũng chỉ có thể thở dài: "Ai gia cũng biết, Ninh nhi đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh, không có vài người có thể khuyên được hắn. Nhưng là, ngươi hiện tại đã là vương phi của hắn, vậy thì ngươi phải thời thời khắc khắc nhìn xem hắn a! Bắt đầu từ bây giờ, mỗi tiếng nói cử động của hắn, đại biểu chính là hai người các ngươi cùng nhau. Nếu như hắn làm chuyện quá mức, thì hư hại cũng là mặt mũi của hai người các ngươi a?" 



"Dạ, nhi thần biết rồi." Thực ra không biết đáp lại như thế nào cho tốt, Hạ Mộng đành phải gật đầu. 



Hoàng Phủ Nam Ninh nghe vậy, lập tức bực mình đứng lên: "Mẫu hậu, người đối với tiểu bạch thỏ nói những lời này làm gì? Muốn làm gì, thích làm gì, thì đều là chuyện của nhi thần, nàng không có liên quan gì, ngài cần gì mà phải lôi kéo nàng vào chứ? Nhi thần thích chính là nàng như vậy, nếu mà nàng cũng tới trông đông trông tây, nhi thần cũng sẽ không thích nàng!" 



Ha ha? 



Lời vừa nói ra, Hạ Mộng thiểu chút nữa là bật cười. 



Chẳng lẽ hắn cho rằng chuyện nàng nhúng tay vào còn thiếu hay sao? Người này a, hắn thật đúng là đơn thuần đáng yêu. 



Trong lòng thoáng chút ấm áp, trên mặt cũng không tự chủ được hiện lên một chút vui vẻ nhẹ nhàng. 



"Ninh nhi, ngươi..." 



Nghe được những lời này, Vương thái hậu cũng hoàn toàn vô lực. 



"Thôi quên đi!" Khoát khoát tay, xoay đầu quay đi: "Chuyện của hai người các ngươi, chính các ngươi giải quyết đi! Ai gia không quản. Bất quá, Ninh nhi, từ nay về sau, ngươi làm việc gì thì cũng nên cẩn thận một chút đi! Đừng có làm theo ý mình, chuyện gì cũng đều không quan tâm ngó ngàng. Ngươi cũng đã thành gia lập thất rồi, mọi việc cũng nên bắt chước người ta chững chạc chút ít, biết không?" 



"Biết rồi!" 



Bực mình khẽ nói, rõ ràng hắn căn bản không có đem lời nói đó để ở trong lòng đi. 



Hoàng Phủ Nam Ninh sải bước đi đến bên cạnh Hạ Mộng: "Mẫu hậu, ngài dạy dỗ xong chưa? Nhi thần đói bụng rồi, nghĩ muốn trở về vương phủ để ăn cơm." 



"Ngươi..... Ai?" 



Từ sau khi hạ triều bắt đầu cho tới bây giờ, chính mình thao thao bất tuyệt nói nữa ngày, hắn lại không có một chút dấu hiệu hối cải nào, Vương thái hậu tức giận, liền nhìn cũng lười phải nhìn đến hắn: "Mau đi đi, đi đi!" Không cần phải lại ở trước mặt nàng lúc ẩn lúc hiện. Nếu không, nàng thật sự sẽ bị đứa con này làm cho tức chết! 



"Đa tạ mẫu hậu!" 



Thấy thế, vẻ uất ức hồi lâu trên mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Nam Ninh cũng liền gấp rút hiện ra một cái sắc mặt vui mừng, vội vàng kéo lên Hạ Mộng rời đi! 



"Vương gia, ngài chậm một chút, chậm một chút? Ta đuổi không kịp bước chân của ngươi rồi?" 



Nàng bị động liền bị hắn thoáng cái kéo đi ra thật xa, Hạ Mộng dưới chân lảo đảo, nhiều lần thiếu chút nữa ngã xuống. 



Hoàng Phủ Nam Ninh thế nhưng cũng không có ý muốn dừng lại, chỉ là đem tay của nàng cầm thật chặt: "Nhanh lên đi! Một hồi nếu mà mẫu hậu đổi ý, chúng ta thế nào cũng bị nàng cho bắt trở về dạy dỗ không biết đến bao lâu đây?" 



Nghe nói như thế, Vương thái hậu lời nói bị nghẹn lại trong miệng. 



Trời đất chứng giám a? Bà tận tình khuyên bảo hắn lâu như vậy, cũng đều là vì muốn tốt cho hắn, nói những chuyện này con chẳng những không cảm kích, lại vẫn ghét bỏ nàng đến như vậy?
Trông thấy vẻ mặt của hắn tràn đầy hoảng sợ. Hạ Mộng nhịn không được liền cười. 



Thật vậy chăng? 



Nghe vậy, Lý Như Phong sâu trông nội tâm đều là bị kinh sợ. 



Nữ nhân này giảo hoạt như hồ ly, cũng có một ngày nàng nhận biết rõ sai rồi? 



"Ha ha, bắt được nàng!" 



Hai người đang nói chuyện, Hoàng Phủ Nam Ninh đã bước nhanh chạy tới, thoáng cái bắt được cánh tay Hạ Mộng. 



"Vương gia ~ " 



Vì vậy, quay đầu trở lại, Hạ Mộng đối với hắn ôn nhu cười một tiếng. "Hiện tại, tướng gia đến đây, ngươi là nên đến bồi hắn thật tốt đi?" 



"Không được, nàng phải nói rõ ràng!" 



"Ai nha, hai chúng ta, có lời gì để mà nói? Hiện tại, tướng gia lại tới tìm ngươi, ngươi cũng đừng có lãng phí thời gian nữa, thật tốt bồi hắn đi!" Nét cười tươi đẹp làm sao, Hạ Mộng nhẹ nhàng đẩy ra tay của hắn, "Ta không quấy rầy các người, các người cứ tự nhiên!" 



"Tiểu bạch thỏ?" 



"Minh vương phi?" 



Thấy nàng như thế, hai nam nhân trong nội tâm đều tràn đầy nghi hoặc. Hoàng Phủ Nam Ninh tự nhiên là nghi vấn không có được giải thích nên bất mãn. Mà Lý Như Phong, hắn còn lại là tràn đầy hoang mang - - nữ nhân này nàng rốt cuộc là uống lộn thuốc hay là quên uống thuốc đi? Làm sao mà đột nhiên nói chuyện trở nên tốt như vậy? 



"Ha ha, tướng gia, nắm chặt cơ hội, thật tốt cùng vương gia hưởng thụ chung đụng một lúc đi!" 



Nhưng là, một câu nói sau đó của Hạ Mộng, lại làm cho hắn mạnh ngẩn ra? Một hồi sau đâm đặc tức giận nổi lên trong lòng. 



Nữ nhân này, nàng căn bản là không thay đổi? Nàng cũng chỉ biết ác liệt như vậy, ác liệt muốn làm cho người nghĩ một đao chém nàng? 



Ha ha? 



Nhưng là, khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn nghiến răng nghiến lợi, Hạ Mộng tâm tình thoáng một cái thật tốt. 



Làm sao bây giờ? 



Hiện tại, nếu đã xác nhận mình đã thật sự đem Hoàng Phủ Nam Ninh để ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, chính mình chắc chắn sẽ không cam lòng như lúc trước mà khi dễ hắn. Như vậy, nàng không ý thức liền đưa mắt nhìn sang Lý Như Phong bên kia. Người nam nhân này, không phải người của mình, nàng khi dễ hắn thì cũng không thẹn với lương tâm, nhìn hắn tức giận trong lòng còn có cảm giác mấy phần sung sướng. 



Nói như vậy... 



Đáng thương tướng gia, ngươi liền cầu phúc nhiều đi? Trong lúc chờ ta tìm được mục tiêu kế tiếp, ngươi tạm thời làm tiêu bia cho ta một chút đi?