Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 215 : Tự mình chuốc khổ (canh hai)

Ngày đăng: 13:38 19/04/20


Ăn mặc tỷ mỉ, tới thời gian ghi trên thiếp mời, Hạ Mộng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh lần nữa tiến vào hoàng cung. 



Nghênh đón bọn họ, là tỷ đệ Bích Vân công chúa. Trừ họ ra, không còn người nào khác. 



"Minh Vương gia, Minh Vương phi." 



Nhìn thấy bọn họ đi tới, Bích Vân công chúa chủ động tiến lên chào. Tư thái mềm mại, trước đây chưa từng thấy. 



Hoàng Phủ Nam Ninh đều bị sợ hết hồn, vội vàng hành lễ. "Bích Vân công chúa." 



Hạ Mộng đi theo cũng phúc thân đáp lễ. 



Nhưng là bên kia thập lục hoàng tử, nhìn thấy Hạ Mộng từ từ hướng hắn đi tới, trong mắt của hắn chợt lóe một chút quang mang e ngại rồi biến mất. Sau đó, lưu lại chính là sự phẫn hận vô tận. 



"Thập lục hoàng tử." Cư sử phải phép, Hạ Mộng quay đầu lại đối với tiểu nhân hành lễ, "Lần trước hại người bị đánh, thật sự là xin lỗi, thân thể người đã khỏe hẳn chưa?" 



"Không chết được." Cắn răng, Thập Lục hoàng tử lạnh giọng trả lời. 



"Vậy là tốt rồi." Trên mặt hiện lên một cái mỉm cười, Hạ Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng nói. 



Nữ nhân này? Nàng vẫn còn có chút hả hê sao? 



Quay đầu ra, Thập Lục hoàng tử cố nén nghĩ xúc động muốn tiến lên giết nàng. 



"Ha ha, Minh Vương gia, Minh Vương phi." Lập tức, Bích Vân công chúa lại tiến lên, "Hôm nay mời hai người tới đây là chúng ta muốn hướng Minh Vương phi nói lời xin lỗi. Lần trước, là chúng ta quá lỗ mãng, thiếu chút nữa hại chết Minh Vương phi, là chúng ta sai. Chúng ta đảm bảo, về sau sẽ không còn như vậy nữa." 



"Phải không?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, trong ánh mắt vẫn toát lên vẻ không tín nhiệm. 



Bích Vân công chúa vội vàng gật đầu."Thật sự? Phụ hoàng đã dạy dỗ qua chúng ta, chúng ta cũng thật sự biết rõ sai ở nơi nào." 



"Vậy cũng tốt" Phiết môi, Hoàng Phủ Nam Ninh chẳng nói đúng sai gật đầu, "Ái phi, đã như vậy, nàng liền tha thứ bọn họ được rồi." 



"Ta chưa bao giờ trách bọn họ nha" Mỉm cười, Hạ Mộng biểu hiện được thập phần rộng lượng. 



Bích Vân công chúa cùng Thập Lục hoàng tử lại tức giận đến nghiến răng ken két - - nàng đương nhiên sẽ không trách tội bọn họ, đó là bởi vì từ đầu tới đuôi, bị thương tổn cũng chỉ có bọn họ, nàng cho tới bây giờ đều là kẻ thư thái nhất. Đã như vậy, nàng hiện tại còn đương hiên ở chỗ này nói như vậy. 



Hít sâu một cái, Bích Vân công chúa nặn ra vẻ mặt cười nhẹ nhàng: "Minh Vương gia, phụ hoàng nói có chuyện tìm ngài đó, thập lục đệ, ngươi mau mang Minh Vương gia qua đó chút đi" 



"Hoàng Thượng tìm bản vương? Vì sao bản vương không biết?" Đuôi lông mày nhảy lên, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng hỏi. 



"Đây không phải là biết rõ vương gia sẽ đi qua, cho nên phụ hoàng liền phân phó cho chúng ta sao?" Nhỏ giọng nói, Bích Vân công chúa nụ cười càng xem càng miễn cưỡng, "Phụ hoàng nói, chúng ta nói cho ngài biết xong, liền dẫn ngài đi gặp người. Minh Vương gia, ngài qua đấy nhanh đi? Nếu để phụ hoàng chờ sốt ruột vậy cũng không tốt." 



"Đúng vậy, Minh Vương gia, phụ hoàng đúng là nói như vậy. Ngài mau cùng ta đi qua đi" Thập Lục hoàng tử vội vàng cũng đã đi tới, mặt lạnh nói. 



Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu lại nhìn về phía Hạ Mộng. "Nhưng là, nàng..." 



"Cái này ngài cứ việc yên tâm? Ta còn có chuyện cùng vương phi nói chưa xong. Chờ vương gia đi, đúng lúc chúng ta có thể nói chút ít chuyện nữ nhân. Minh Vương gia ngài cứ việc yên tâm, ta sẽ không khi dễ Minh Vương phi" Mặt mũi tràn đầy tươi cười, Bích Vân công chúa đầy nhiệt tình như thế. 



Nếu người ta đã nói như vậy, Hạ Mộng cũng liền ôn nhu cười một tiếng. "Vương gia, đã như vậy, ngài hãy đi đi. Hoàng Thượng bên kia trọng yếu, nếu như chậm trễ, đó chính là chúng ta không đúng." 



"Được rồi" 



Nếu nàng đã khuyên như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh ngẫm lại liền gật đầu. Bất quá, trước khi rời đi, hắn cũng chỉ biết lại liếc nhìn nàng một cái. "Tiểu bạch thỏ, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, ta rất mau trở về đến." 



"Tốt." Hạ Mộng mỉm cười gật đầu. 



Hai người thâm tình nhìn nhau, nàng lập tức phát giác được hai đạo ánh nhìn phẫn hận bắn phá tại trên người mình. Mặc dù chỉ là chợt lóe rồi biến mất, nhưng cái loại cảm giác này thật sự là quá cường liệt, làm cho nàng như thế nào cũng không xem nhẹ được. 



Dặn dò xong, Hoàng Phủ Nam Ninh xoay người rời đi. Thập Lục hoàng tử phía trước dẫn đường, đương vượt qua ngưỡng cửa, hắn lại nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Trong mắt sáng ngời rõ ràng nhìn có chút hả hê. 



Nhìn có chút hả hê? Đối với nàng sao? 



Hạ Mộng mỉm cười. 



Xem ra, vị Thập Lục hoàng tử này không có trí nhớ tốt mà. Còn nhớ rõ lần trước nhìn có chút hả hê kết cục như thế nào sao? Hiện tại, hắn còn dám làm như thế? 



Liền cũng đối hắn cười một tiếng. 



Thập Lục hoàng tử lập tức sững sờ, vội vàng lại giận tái mặt, xoay người rời đi. 



"Tiện nhân" 



Mà ngay lúc đó, chợt nghe sau lưng một tiếng quát to truyền đến, mới vừa còn cười nhẹ nhàng Bích Vân công chúa dĩ nhiên thay đổi sắc mặt. 


"Rất tốt nha" Hạ Mộng nhẹ nhàng gõ đầu. 



"A. Tứ ca ca." Mắt thấy bọn họ hai người lại đứng cùng nhau, Bích Vân công chúa trong nội tâm xé ra, vội vàng kêu to. 



Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức lạnh lùng quét mắt một cái: "Ngài kêu bản vương là cái gì?" 



"Tứ... Minh vương gia." Nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, Bích Vân công chúa không thể không thay đổi cách xưng hô. 



Hoàng Phủ Nam Ninh lúc này mới hài lòng gật đầu."Công chúa, ngài gọi bản vương có chuyện gì?" 



“ Tứ... Minh vương gia, vừa rồi, bản cung cùng cái đồ tiện nhân này - - " 



"Bích Vân công chúa?" Nói một nửa, lại bị Hoàng Phủ Nam Ninh cắt đứt, "Ngài xưng hô như vậy với vương phi của bản vương sao?" 



"Ta..." 



"Bích Vân?" Đang muốn giải thích, lại bị lão hoàng đế không vui mừng khẽ quát một tiếng, "Không được vô lễ đối với Minh Vương phi?" 



Bị bọn họ tập thể khiển trách, Bích Vân công chúa ủy khuất nhanh khóc lớn. 



Nhưng là, lấy niềm tin trong lòng chống đỡ. Liền khẽ cắn răng, nàng ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Minh vương gia, vừa rồi, chuyện giữa bản cung cùng vương phi của ngài, ngài cũng thấy đấy. Nữ nhân này, nàng căn bản không giống như bề ngoài thoạt nhìn thuần lương như vậy. Nàng có tâm như rắn rết, ngay cả bản cung nàng đều không để vào mắt, nàng cũng thừa nhận nàng dùng roi, hơn nữa so với ta còn giỏi hơn. Ngài không cần phải lại bị nàng lừa gạt" 



Oa lạp lạp 



Làm nửa ngày, thì ra là vị công chúa này là muốn tại trước mặt Hoàng Phủ Nam Ninh vạch trần chân diện mục của nàng sao? 



Khó trách nàng ngay từ đầu không để cho thủ hạ đồng loạt xông lên đây? Nếu như là bị nhiều người như vậy quần đấu, nàng (Hạ Mộng) khẳng định đánh không lại nha. 



"Vậy thì như thế nào?" Nhưng là, dù trong lòng hiểu rõ ý đồ của nàng. Nghe được lời của nàng nói, sau đó Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ là hừ lạnh một tiếng, "Vương phi của bản vương, mặc kệ nàng là cái dạng gì, đó cũng là ái phi của bản vương. Bản vương thích nàng, vô luận nàng là người như thế nào" 



"Tứ ca ca" 



"Hoàng Thượng" Lười phải cùng công chúa ngu ngốc này lãng phí thời gian, Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu cười lạnh, "Bích Vân công chúa giả truyền thánh chỉ, cấu kết cùng thập lục hoàng tử, có ý đồ khi dễ vương phi của bản vương, Như thế xem ra, ngài cần phải giáo dục hơn nữa rồi. Hơn nữa, tiểu Vương nhớ không lầm, mấy ngày hôm trước thập Lục hoàng tử mới bị đánh hai mươi roi đi? Hắn như thế nào hôm nay có thể từ trên giường đứng lên mà còn vui vẻ rồi. Chẳng lẽ, thị vệ quý quốc cùng Bích Vân công chúa đồng dạng, mỗi người nhìn rất có khí lực nhưng sự thực lại chẳng được bao nhiêu? Nói như vậy, biên phòng quý quốc đúng là đáng lo đây" 



"Minh vương gia, cái này..." 



Bị hắn nói cho xấu hổ vô cùng, lão hoàng đế cúi đầu không nói. 



"Phụ hoàng" Nhưng là, Bbích Vân công chúa còn chưa hiểu tình huống, "Vừa rồi, người cũng thấy đấy? Cái đồ tiện nhân này nàng liên tục châm chọc ta, còn đoạt roi của ta. Nàng không phải là người tốt, nàng còn thừa nhận lần đó nàng thật sự khi dễ thập lục đệ, ngời nhất định phải làm chủ cho chúng ta" 



"Bích Vân" 



Tình huống hiện tại, rõ ràng là bọn họ không chiếm ưu thế. Cho dù là chuyện lúc trước khắp thiên hạ đã rõ ràng, còn chuyện lần này nàng cũng đã khiến cho Tàng quốc lần nữa thật hổ thẹn. Chỉ nhiêu đó thôi, bọn họ còn có mặt mũi nào cùng người ta nói chuyện cũ đcượ chứ. Chỉ sợ nợ mới họ đã tính đến đây rồi. Mặc dù yêu thương con gái, nhưng ít ra đầu óc còn không ngu ngốc, lão hoàng đế khẽ quát một tiếng, làm cho nữ nhi im miệng. 



"Phụ hoàng" Nhưng là, Bích Vân công chúa nhịn không được phải gọi. 



"Ngươi câm miệng. Ngươi biết ngươi hôm nay đã làm cái gì sao? Thể diện Tàng quốc chúng ta đã bị ngươi làm cho mất hết. Người đâu, truyền lệnh xuống, đem Bbích Vân công chúa dẫn vào lãnh cung, ngẫm nghĩ lỗi lầm một tháng. Chưa đến lúc, tuyệt đối không thể thả ra. Ai dám cầu tình, xử tội cùng nàng" 



"Phụ... Phụ hoàng. Ngươi... Ngươi thật muốn vì cái đồ tiện nhân này trừng phạt ta?" Nghe vậy, Bích Vân công chúa thân thể run lên, nước mắt trực chảy. 



Lão hoàng đế vô lực quay đầu ra. "Bích Vân, đây đều là ngươi tự chuốc lấy. Hiện tại, phụ hoàng cho dù nghĩ bảo vệ cũng không được rồi" 



Liền phất phất tay. "Dẫn nàng đi xuống đi" 



"Dạ" 



Hai gã thị vệ tiến lên, đem vị kim chi ngọc diệp này kéo xuống. 



"Phụ hoàng" 



Rất không cam lòng, Bích Vân công chúa hắng giọng kêu một tiếng, nhưng cũng không thể làm lão hoàng đế hồi tâm chuyển ý. 



"Ha ha, Hoàng Thượng anh minh, tiểu Vương vạn phần bội phục." Đối nữ nhi nhà mình trừng phạt, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng tự biết đạo lý, liền hành cái lễ, "Chuyện ngày hôm nay, là Bích Vân công chúa chủ mưu, thập Lục hoàng tử bất quá là tuổi còn nhỏ, bị nàng thuyết phục mà thôi. Tiểu hài tử cũng chưa làm ra chuyện gì, Hoàng Thượng ngài cũng đừng có trách phạt hắn." 



"Hảo hảo hảo, đa tạ Minh Vương gia." Vừa nghe đến tiểu nhi tử có thể được miễn, lão hoàng đế tự nhiên không kìm được vui mừng, vội vàng nói tạ ơn. 



Hoàng Phủ Nam Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng. "Hoàng Thượng sao lại nói vậy. Phải là tiểu Vương hướng ngài nói lời cảm tạ mới đúng." 



Dứt lời, nâng tay Hạ Mộng. "Nếu như không có chuyện gì khác, kia tiểu Vương cùng ái phi xin cáo lui." 



"Các người đi đi" Khoát khoát tay, lão hoàng đế vội vàng cho đi. 



Đôi phu thê này, không phải là dễ trêu. Về sau vẫn là nên cùng bọn họ giữ khoảng cách đi.