Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 271 : Tướng gia đại bại

Ngày đăng: 13:38 19/04/20


"Sao lại thế này?" 



Đương triều tướng gia cùng thái tử Tàng Vu quốc đánh nhau, việc này không phải là nhỏ. Rất nhanh, cao thấp Minh vương phủ đều khiếp sợ, trong thời gian ngắn nhất sự tình đã bị truyền vào trong cung. Vì thế, hoàng đế đương triều khi nghe thấy tin này đã vội vã chạy đến. 



Mà lúc này, hai thanh niên tài tuấn đã sớm đem đối phương đánh cho mặt mũi bầm dập đã được người hầu đuổi tới tách ra. Làm khi hoàng đế đặt câu hỏi, hai người bọn họ vẫn còn trừng mắt, định dùng ánh mắt để giết chết đối phương. 



Cùng lúc đó, ngay tại một góc sáng sủa của phụ cận, Hạ Mộng đã lôi kéo Nam Vân công chúa nhỏ giọng hỏi: "Vân Nhi, muội bây giờ còn cảm thấy người kia đáng sợ không?" 



Nam Vân công chúa vội vàng lắc đầu. "Không đáng sợ như vậy nữa, hơn nữa, còn... Phốc?" 



Khi nhìn thấy tân thái tử một thân bẩn hề hề, bộ dáng y quan không chỉnh, nàng thậm chí còn nhịn không được nở nụ cười đấy? 



"Nam Vân công chúa?" Ngay lập tức, ánh mắt hoàng đế đảo qua, lạnh lùng quát lớn một câu. 



Nam Vân công chúa vội vàng cúi đầu, lại nhịn không được bả vai run nhè nhẹ. 



Hạ Mộng vỗ vỗ bả vai của nàng. "Trước đừng cười. Hai người kia đều là kiểu người tâm tư rất sâu, nếu để họ nghe được muội cười bọn họ, không chừng về sau trả thù muội đấy". 



"A?" Nam Vân công chúa sửng sốt vô cùng, lại ngẩng đầu nhìn, không nghĩ liền chống lại ánh mắt phóng tới của tân thái tử. 



Tâm không khỏi lập tức run lên. Vừa định sợ hãi cúi đầu, Hạ Mộng lại nhân cơ hội bắt lấy cổ tay của nàng dùng sức, nàng liền cảm thấy như được ủng hộ rất lớn, cằm vừa nhấc, trực tiếp nhìn trở lại. 



Khi thấy vậy, tân thái tử lập tức sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên, quay đầu đi. 



Nam Vân công chúa thấy thế ngây ngẩn cả người. "Tứ tẩu, hắn như vậy là có ý tứ gì vậy?" 



Hạ Mộng bĩu môi. "Không có ý nghĩa, đừng nói nữa, Hoàng Thượng còn ngồi tại kia kìa?" 



"Nga." Ngoan ngoãn cúi đầu, Nam Vân công chúa vãnh tai nghe lời. 




"Truyền liền truyền chứ? Nếu thần đệ tại quốc đô Tàng Vu quốc bọn họ có thể đại náo một hồi, thái tử bọn họ bên này náo một hồi cũng được chứ sao không, cái này gọi là, có qua có lại mới toại lòng nhau." 



"Đệ..." 



Nghe lời này của Hoàng Phủ Nam Ninh, hoàng đế liền càng đau đầu. 



"Quên đi… Trẫm không cùng đệ nói nữa." Khoát tay, "Trẫm hồi cung đây. Mẫu hậu còn chờ trẫm trở về nói lại cho nàng tình huống xảy ra nữa!". 



"Hoàng huynh đi thong thả, thần đệ không tiễn" Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không giữ người lại, trực tiếp chắp tay đưa tiễn. 



Hoàng đế vô lực trừng liếc hắn một cái. Nhìn lại Nam Vân công chúa: "Vân Nhi, muội cũng ra cung vài ngày rồi đấy, cũng cần phải trở về." 



"A? Nhưng là, muội không nghĩ..." 



"Còn không đi? Muội nếu lại không quay về, mẫu hậu cũng sẽ đến dắt muội về đấy." 



"Nga." 



Bất đắc dĩ cúi đầu, Nam Vân công chúa đối Hạ Mộng khoát tay: "Tứ tẩu, muội về đây. Lần khác lại đến nhìn tẩu." 



"Đi thong thả, khi nào nhớ ta thì truyền lời để ta vào cung với muội." Hạ Mộng vội vàng vuốt cằm mỉm cười, thoạt nhìn trước sau như một mềm mại ôn hòa, một bộ nghi gia nghi thất. 



Nhưng là, thái dương hoàng đế lại cảm giác được một trận co rút đau đớn, cảm thấy toàn thân như muốn vô lực lần nữa. 



Chỗ này, không phải là nơi ở lâu được. 



Trong lòng lập tức hiện lên suy nghĩ như thế, hắn xoay người chạy nhanh: "Đi thôi"