Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 287 :

Ngày đăng: 13:38 19/04/20


Hạ Mộng khó chịu, là càng khó chịu. Nhưng trên mặt càng cười lại càng xinh đẹp. 



"Người... Làm sao vậy?" Vốn cho là, thẳng thắn tốt sẽ được nàng khoan hồng một chút. Như thế nào lời vừa ra khỏi miệng, hắn phát hiện nét mặt của nàng càng quỷ dị hơn? Khí lạnh nhè nhẹ từ phía sau lưng phát tới, ngay lập tức truyền khắp toàn thân, Lý Như Phong không để lại dấu vết hướng lui về phía sau mấy bước. 



"Không có như thế nào, chỉ là muốn làm một chút chuyện mà thôi." Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Mộng nói, "Nếu tướng gia ngài hôm nay đã tới cửa là có ý tưởng cải thiện quan hệ giữa chúng ta, như vậy ta liền cho ngài một cơ hội, ngài xem coi thế nào?" 



Khẳng định không phải là chuyện tốt. 



Chuông báo động trong nội tâm rung lên, Lý Như Phong phòng bị nhìn nàng "Người muốn làm gì?" 



"Ha ha, ngài đừng khẩn trương như vậy. Kỳ thật cũng không có gì, bất quá là ta cảm thấy mấy tháng này ở trong vương phủ ngẩn người quá lâu, buồn bực cực kỳ, liền muốn đi ra ngoài một chút. Nhưng một mình ta đi, lại không an toàn, nếu vương gia đã làm cho tướng gia ngài ở bên người ta chiếu cố, như vậy liền cùng ta đi ra ngoài đi một chút đi. Nhiệm vụ dĩ nhiên là rơi vào trên người của ngài. Chắc hẳn tướng gia ngài sẽ không cự tuyệt, có đúng hay không?" Khéo léo cười tươi làm sao, Hạ Mộng nhẹ nhàng nhu nhu nói. 



Chỉ đơn giản như vậy? 



Lý Như Phong nhướng mày, không quá tin tưởng nữ nhân xảo trá này sẽ đề xuất một cái yêu cầu đơn giản như vậy. 



"Như thế nào, tướng gia, ngài có đáp ứng hay không?" Mà bên kia, Hạ Mộng không cho hắn bao nhiêu thời gian suy nghĩ, liền trực tiếp mở miệng ép hỏi. 



"Ta có thể cự tuyệt sao?" Nhìn nàng, Lý Như Phong hữu khí vô lực hỏi. 



"Có nha." Hạ Mộng đưa cho hắn một nụ cười mỉm ngọt ngào. 



Lý Như Phong toàn thân đều bị khơi dậy một tầng da gà khổng lồ. 



Có kì quái! Chỉ cần hắn cự tuyệt, hắn có thể khẳng định - - - về sau cuộc sống của hắn nhất định là rất khổ sở, phi thường khổ sở. Chỉ sợ Hoàng Phủ Nam Ninh cũng sẽ cùng nàng đi đối phó với hắn đi? 



"Ta đáp ứng." Cúi đầu, không thể không tiếp nhận thực tế. 



"Ừ." Tính hắn thức thời, Hạ Mộng gật đầu, đem một ít thư nắm trong tay "Ta hôm nay mệt chết rồi, sáng ngày mốt muốn nhìn một chút thư vương gia viết cho ta, ngươi ngày kia tới đây đi. Chúng ta cùng đi ra ngoài đi một chút." 



“Vâng." 



Đối với thái độ nữ nhân vênh mặt hất hàm sai khiến này làm hắn cực kỳ khó chịu. Nhưng Lý Như Phong lòng dạ biết rõ: đây là hắn tự chuốc phiền không phải sao? Cho nên, hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. 



== ta là đi dạo phố gặp được người quen đường ranh giới == 
"Nhu nhi, thật sự là nàng?" Hai người chống lại, trên mặt chữ điền hiện ra vui vẻ, vội vàng đẩy người bên cạnh đang ngăn cản chen lấn đi đến "Ta còn tưởng rằng đời này đều không thể thấy được nàng nữa?" 



"Sư huynh?" Đầu óc chuyển động vài vòng, thật vất vả, Hạ Mộng rốt cục mới nhớ tới thân phận vị đại hiệp này. 



"Nhu nhi" Nam nhân liền vội vàng gật đầu, trên mặt cười tràn đầy hưng phấn. 



Hạ Mộng cũng rất hưng phấn. Đặc biệt phát hiện nam nhân bên cạnh mình sắc mặt đột biến. 



"Sư huynh ~" lập tức thả ra âm thanh mềm mại, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn ngọt ngào: "Làm sao huynh lại tới nơi này?" 



"Ta... Ta tới mua ít đồ." Gãi gãi đầu, Tưởng Quân Bân lắp bắp nói. 



"Là mua trâm gài tóc sao?" Mỉm cười, tiếp tục mỉm cười, Hạ Mộng ôn nhu hỏi. 



Tưởng Quân Bân gật đầu "Ừ." 



"Như vậy, huynh chọn lựa xong chưa?" 



"Còn chưa chọn. Đối với ta mà nói, cái dạng gì đều có thể dùng là được. Chỉ cần có thể đem đầu tóc buộc lại là được." Đối với khuôn mặt tươi cười của nàng, Tưởng Quân Bân rõ ràng khẩn trương lên. 



"Như vậy sao được." Hạ Mộng vẻ mặt lập tức cứng rắn, "Sư huynh là người có quân hàm trong người, loại chuyện như vậy tại sao có thể làm qua loa cho xong chứ? Nếu không, ta giúp huynh chọn một ít được không?" 



"Tốt" Đích xác là người thô hào, căn bản không hiểu lý lẽ chốn quan trường, Tưởng Quân Bân sảng khoái đáp ứng. 



"Khụ khụ" 



Bên kia, nghe đối thoại của bọn họ, Lý Như Phong mặt trầm xuống, vội vàng dùng sức ho khan vài tiếng. 



Hạ Mộng nghe thấy được, lập tức nhảy lên ân cần hỏi: "Tướng gia, cuống họng ngài không thoải mái sao? Có muốn đi về nghỉ trước hay không?" 



Trở về mới là lạ. Bên người nàng nhiều hơn một người nam nhân, hắn tự nhiên là muốn bảo vệ nàng. Lý Như Phong liền vội vàng lắc đầu: "Không cần, ta không sao." 



Không có việc gì ngươi liền đàng hoàng cho ta một chút. Hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Hạ Mộng dùng ánh mắt ý bảo - - - lão nương cùng sư huynh ta gặp nhau thì làm sao? Cho phép nam nhân các ngươi cùng nam nhân khác lén lút lui tới, ta cũng muốn cùng người nam nhân khác lui tới lui tới thì không được sao? Ta đây liền mạn phép muốn đó!