Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 290 :

Ngày đăng: 13:38 19/04/20


Trên trán Lý Như Phong rơi xuống ba đường hắc tuyến. Như thế nào ai tới nói cho hắn biết, đoạn thời gian này, bản thân hắn bị nữ nhân của hắn lăn qua lăn lại khiến đầu của hắn như muốn nổ tung rồi, cả ngày lẫn đêm ngoại trừ chuyện quốc sự cũng chỉ trông nom nhìn chằm chằm nàng, dù sao hắn cũng đã lên đường trở về nước, trên đường sẽ không gặp phải chuyện gì, viết thư trở lại bất quá cũng là muốn thổ lộ một chút tưởng niệm của hắn đối với vợ của hắn, không có nội dung gì, cho nên hắn cũng không thấy làm sao. 



"Vương gia." 



Lý Như Phong tên khốn kiếp này. Rõ ràng tại trước mặt nàng lại đoạt đi việc cùng hắn chào hỏi, là muốn ở trước mặt nàng bày tỏ tình cảm hai người bọn họ không gì phá nổi, làm cho nàng nhanh chóng hiểu rõ sao? Trong nội tâm hừ lạnh, Hạ Mộng vội vàng cũng nhắc làn váy nhào tới. 



"Tiểu bạch thỏ nàng coi chừng." 



Thấy nàng nghiễm nhiên so với mình lúc rời đi bụng lớn hơn rất nhiều, trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh run sợ, vội vàng bỏ lại Lý Như Phong nâng nàng lên: "Đều đã mang thai chín tháng, nàng làm sao còn không chững chạc như vậy?" 



"Ta nhìn thấy chàng đã trở lại, nên trong lòng kích động, cho nên..." Le lưỡi, Hạ Mộng cúi đầu nhỏ giọng nói. 



Nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng một hồi sảng khoái. "Kỳ thật, ta cũng giống vậy. Nhìn thấy nàng, trong lòng của ta cũng kích động không thôi." 



Không sai, lời này là nói với nàng, người nam nhân kia không có phần. Hạ Mộng trong lòng sảng khoái không ít. 



Quay đầu lại nhìn Lý Như Phong một chút, quả nhiên phát hiện sắc mặt của hắn lại chìm xuống, trong mắt còn có mấy phần thần thái cô đơn. 



Nam nhân đáng thương. Trong nội tâm nghĩ vậy, nhưng khóe miệng Hạ Mộng lại bổ sung một câu - - đáng đời. Dám cùng ta tranh nam nhân. Cũng không nghĩ cô nương ta ăn cái gì lớn lên. 



"Tiểu bạch thỏ." Bên cạnh, sau khi đem nàng cao thấp quan sát một trận, bàn tay Hoàng Phủ Nam Ninh đã kiềm nén không được phủ lên cái bụng rất tròn của nàng, "Con gái của ta gần đây như thế nào? Có ngoan hay không? Bé con không để cho nàng quá khó khăn chứ?" 



"Vẫn tốt, chính là động thai nhiều lần. Thái y để cho ta đếm số lần nó đạp, nhưng ta căn bản là đếm không hết được." 



"Ha ha, đó là tự nhiên, nữ nhi của ta, đương nhiên sức sống mười phần, đây là chuyện tốt đó." Vừa nhắc tới nữ nhi, Hoàng Phủ Nam Ninh lại bắt đầu lên mặt. 



Lý Như Phong không cam lòng bị vắng vẻ, vội vàng lại tiến lên: "Vương gia, nếu đã trở lại, vậy các người liền vội vàng hồi phủ đi. Có lời gì, trở về phòng nói cũng không muộn, bên ngoài gió lớn, coi chừng lạnh vương phi." 



"A, đúng vậy, ta thiếu chút nữa đã quên cái này rồi." Hoàng Phủ Nam Ninh liền vội vàng gật đầu, nhưng lúc xoay chuyển ánh mắt, lông mày của hắn lại khẽ nhăn lại, "Đúng rồi, vừa rồi, hai người các ngươi tại đây lăn tăn cái gì? Còn huyên náo lợi hại như vậy?" 



"Chúng ta..." 
Đưa tay sờ một cái, lập tức sợ hãi kêu lên: "Trời ạ, hình như là...vỡ nước ối rồi." 



Hoàng Phủ Nam Ninh không hiểu ra sao: "Nước ối? Cái gì nước ối?" 



Tú nhi nghe được ý tứ trong đó, vội vàng liền kêu: "Vương gia, vương phi sợ là muốn sinh." 



"A." Đột nhiên biết được tin tức này, Hoàng Phủ Nam Ninh sững sờ, lắp bắp đạo, "Muốn... Muốn sinh?" 



"Đúng vậy." Những người khác cũng liền vội vàng gật đầu, "Nếu đã vỡ nước ối, vậy thì là muốn sinh." 



"Muốn... Muốn sinh." Nghe vậy, Hạ Mộng cũng cả kinh. 



Trên mặt Hoàng Phủ Nam Ninh cũng xuất hiện biểu tình trống rỗng. "Làm sao lại như vậy? Không phải là mới chín tháng sao? Không phải đến mười tháng à?" 



"Cái này làm sao có thể nói chuẩn được. Hài tử muốn đi ra liền đi ra mà. Sinh non cũng không phải là không có." 



"Nhưng mà..." 



"Đừng nhưng mà nữa." Bụng càng ngày càng đau, Hạ Mộng sắc mặt trắng bệch, vội vàng tại trên cánh tay hắn dùng sức nắm một cái, "Sao lại ngẩn người, còn không mau vội vàng ôm ta trở về, đem thái y cùng bà đỡ kêu đến đỡ đẻ." 



"A, đúng đúng đúng. Trở về, gọi thái y, đỡ đẻ." 



Đột nhiên tỉnh ngộ, Hoàng Phủ Nam Ninh vội bế nàng đi vào trong phủ. Đi vài bước, cúi đầu trông thấy sắc mặt Hạ Mộng càng thêm tái nhợt, ngực đột nhiên thấy căng lên, run giọng dụ dỗ nói: "Tiểu bạch thỏ, đừng... Không phải sợ, lập tức... Lập tức... Lập tức sẽ không... Không sao." 



Rốt cuộc là ai so với ai sợ hơn chứ. 



Nếu như không phải bởi vì đau bụng nói không ra lời, Hạ Mộng thật muốn nói lại hắn một câu như vậy. 



Thái hậu biết được tin tức liền chạy tới, Hạ Mộng đã bị đưa vào phòng sinh được một nén nhang.