Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 309 :

Ngày đăng: 13:39 19/04/20


Tại sao lại vừa ý nàng? 



Đây là một ẩn số khó hiểu. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được đáp án. 



Thân là con trai của đương kim thái hậu, là em trai ruột của đương kim thánh thượng, hắn dĩ nhiên không cần phải gánh vác giang sơn xã tác, không cần phải phụ trách việc quản lý những việc vặt của quốc gia. Có mẫu thân cùng ca ca ở đây, cuộc sống của hắn đơn giản và tiêu sái. Vô số vàng bạc châu báu cho hắn tiêu dùng, khắp thiên hạ mấy ai được như hắn, cho dù hắn có cuồng ngạo như thế nào, cũng không có ai dám ý kiến hắn. Đơn giản là vì – hắn là vương gia, là em trai ruột của đương kim thánh thượng. 



Nhưng mà, hắn không thấy sung sướng. 



Đúng vậy, hắn không thấy sung sướng. 



Nữ nhiên là cái đồ phiền toái. Từ nhỏ hắn đã cho rằng như vậy.Thân là con trai của tiên đế, từ khi mười hai tuổi, hắn lớn lên tại hoàng cung, trơ mắt nhìn tất cả nữ nhân vì tranh thủ tình cảm mà sử sụng các loại thủ đoạn, ngươi lừa ta gạt, đấu đá lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều chết thảm dưới tay mẫu hậu. Nhìn lần lượt tất cả các sắc mặt ghê tởm, đến cuối cùng, hắn chỉ cười lạnh. 



Nữ nhân a, đây là tội gì chứ? 



Cho nên, hắn chán ghét nữ nhân. Nếu như có thể, hắn không muốn thân cận cùng một nữ nhân. 



Nhưng mà, mẫu hậu cùng muội muội, hắn không sao thoát khỏi, cũng liền cắn răng chịu đựng. Từ năm mười hai tuổi hắn đã chuyển ra khỏi hoàng cung, phụ hoàng ban cho hắn mười tên nô tỳ, lại bị hắn tìm lý do tùy tiện đưa người đi. Mười lăm tuổi hoàng huynh đăng cơ, năm thứ hai liền tặng cho hắn hai thị thiếp xinh đẹp. Xinh đẹp nhưng xấu xa, hắn căn bản không thèm để ý, thậm chí, từ tận đáy lòng còn chán ghét nữ nhân xinh đẹp, bởi vì trong thâm cung, có nữ nhân nào không đẹp, có nữ nhân nào không có tâm địa hung tàn. Vốn định khôn khéo cự tuyệt, nhưng mẫu hậu cưỡng chế áp chế, hắn đành phải thu nhận hai người vào vương phủ, lại còn thêm phòng, tất cả đều coi như là bố thí. 



Chỉ chớp mắt, hắn đã hai mươi tuổi. 



Bắt đầu từ khi mười bốn tuổi, phụ hoàng cùng mẫu hậu liền muốn hắn nạp phi, hắn vẫn không muốn. Rồi sau đó, phụ hoàng băng hà, hoàng huynh đăng cơ, người bức hôn đổi thành mẫu hậu cùng hoàng huynh. Hắn cũng không tình nguyện. 



Lại thêm Lý Như Phong quá thân cận, đối với nữ nhân vẫn lạnh lùng, thần sắc nghiêm nghị, dần dần bên ngoài có người bắt đồn hắn có đoạn tay áo chi phích. 



Đoạn tay áo? Thật nực cười. Hắn và tên kia chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường mà thôi, mặc dù so với người khác mà nói có thân mật hơn một chút thôi mà. 



Nhưng mà, mặc kệ hắn giải thích thế nào, mẫu hậu vẫn không tin. Vì vậy, mẫu hậu xuống tối hậu thư với hắn. 



Còn nhớ rõ, đó là sau sinh nhật hai mươi tuổi của hắn ba ngày, mẫu hậu gọi hắn triệu vào hậu cung, dùng ngữ điệu nghiêm khắc mà hơn 20 năm qua hắn chưa từng nghe thấy nói: “Cho ngươi hai sự lựa chọn: Thứ nhất, chính mình từ khuê tú trong kinh thành tuyển một vị vương phi; thứ hai, mười lăm tháng sau, trực tiếp cưới Tuyết Nhi làm vợ vào cửa.” Không nói hai lời, mà ngay cả nói lời phản bác cũng không có, để cho người bắt hắn đi ra. 
Phía trước chợt dừng lại, tâm của hắn cũng trùng xuống. Nhưng là - - 



“Không sao, không ảnh hưởng!” Lập tức lại cười. Người hắn vừa mắt, còn phải tới hỏi ý kiến của người khác sao? Hắn có thể đáp ứng cưới một vương phi trở về cho nàng xem thì sẽ không tệ. Dán phản đối, hắn liền độc thân cả đời cho nàng xem. 



Vỗ vỗ tay. "Đi. Ta sẽ đi ngay bây giờ, nói với mẫu hậu”, hắn muốn xem nàng có thể nói cái gì? 



Hắc hắc, nhìn đi! Đây chính là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời của hắn. Hắn cưới nàng, nàng gả cho hắn, bọn họ tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau cho đến tận bây giờ… 



Đúng rồi! 



Kết thúc quá trình nhớ lại, hắn mới đột nhiên nhớ tới: rõ ràng, hắn vốn định tìm tiểu bạch thỏ trở lại để chà đạp. Nhưng vì cái gì, hắn mới chà đạp được không bao lâu, rõ ràng lại còn bị nàng chà đạp lại cơ chứ? Hơn nữa, bây giờ nàng cùng với con trai cùng nhau chà đạp hắn? Xảy ra chuyện gì vậy? Điều quan trọng nhất là, hắn rõ ràng cũng vui tươi hớn hở tiếp nhận mới chết chứ. 



Hắn trúng tà sao? 



Lập tức bừng tỉnh, vội vàng muốn đi tìm đến tột cùng, lại nghe - - 



"Vương phi.” 



Gã sai vặt bên cạnh một tiếng thấp giọng hô, tâm của hắn liền mềm nhũn. 



"Vương gia ~” 



Lập tức, tiếng nói nhu hòa truyền vào tai. Một thân hình yểu điệu xuất hiện trước mặt. Trước sau như một nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, trước sau như một mặt mỉm cười, đôi mắt to vẫn sáng rực rỡ như một hắc ngọc lưu ly bình thường được chiếu lấp lánh, làm cho hắn vừa nhìn, sẽ say. 



"Tiểu bạch thỏ ~” 



Hết thảy ý tưởng trước đó đã sớm bay đến chín từng mây. Trong mắt của hắn, trong lòng của hắn, tràn đầy đều là nàng, chỉ có nàng.