[Dịch]Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 222 : Các loại bái phỏng(thăm hỏi)

Ngày đăng: 02:57 16/09/19

Trở lại yến thính (tiệc rượu), đi lướt qua sân khấu, một hồi náo nhiệt tiệc sinh nhật liền kết thúc. Vốn muốn mời nhiều người hảo hảo qua đây ăn mừng một phen, nhưng ai biết, lại mất hết mặt mũi ngay trước mặt thiên hạ. Lúc đầu lão hoàng đế hào hứng, sứ giả các quốc gia khác cũng cao hứng phấn chấn, nhưng bây giờ đi ra cửa trong mắt tất cả đều tràn đầy chế nhạo. "Minh Vương phi!" Bữa tiệc kết thúc, Hạ Mộng mang theo Nam Vân công chúa đang muốn đi ra ngoài, Thái Tử Phi lại kéo tay của nàng lại. Hạ Mộng liền lập tức rút tay lại, trên mặt nặn ra nụ cười qua loa: "Thái Tử Phi, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên đi." "Minh vương phi, người không phải sẽ giận ta chứ? Người phải biết, chuyện ngày hôm nay, chúng ta cũng là bất đắc dĩ, trước chúng ta cũng không phải đều nói tốt lắm sao? Hơn nữa người của chúng ta cũng xuất hiện kịp thời, không làm cho người bị tổn thương nửa phần, chúng ta vẫn luôn bảo vệ người, người thấy đúng không!", Thái Tử Phi gắt gao giữ chặt tay nàng trong lòng bàn tay, mặt lo lắng nói. A a, vạn bất đắc dĩ? Nói hay lắm? Người nào vạn bất đắc dĩ? Người nào lại cùng ai nói tốt lắm? Nàng con mẹ nó bị nữ nhân này đẩy vào hố lửa, thiếu chút nữa khó giữ được tánh mạng —— ít cùng nàng nói nhảm cái gì tỷ đệ Bích Vân công chúa cũng không làm gì được nàng. Nếu như đôi tỷ đệ kia không ngu xuẩn như vậy, nếu đổi lại là một người có đầu óc, khẳng định bọn họ trước tiên liền đem nàng tiêu diệt! Đâu còn cho nàng thời gian nói nhảm nhiều như vậy? Hơn nữa, đem nàng một người đẩy vào cái hố còn chưa tính, tại sao nàng ta lại đem Vân nhi cùng đẩy vào? Vân nhi là vô tội, vốn tâm tình không tốt, lại bị giật mình như vậy, nếu là không thoát khỏi, thật là như thế nào? Liền kéo ra nụ cười. "Thái Tử Phi, người không cần phải khẩn trương, ta không tức giận, ta biết rõ các người sẽ không đem ta làm như vậy, cho nên từ đầu tới đuôi ta đều hết sức trấn định, không tin ngươi hỏi Vân nhi." Thật ra thì, không phải là không tức giận, nàng là quá tức giận! Thời điểm đầu tức giận đạt tới cực điểm, nàng cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại sóng nước đảo quanh. "Vậy sao?" Thái Tử Phi còn chuyển hướng Nam Vân công chúa bên kia. Nam Vân công chúa liền gật đầu. "Ừ, Tứ tẩu vẫn rất trấn định. Nếu như không phải có nàng ở bên người, ta khẳng định sớm bị dọa chết!" "Ha ha, như vậy à!" Có chứng cớ, Thái Tử Phi yên tâm, liền lại vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Mộng, "Minh vương phi, hôm nay làm cho các người phải sợ hãi, thật sự là ngượng ngùng. Bây giờ sắc trời đã tối, các người nên sớm về nghỉ ngơi một chút! Ngày mai ta liền cùng thái tử tự mình đi dịch quán an ủi các người." "Tốt!" Hạ Mộng liền cười gật đầu. Đối mặt với nữ nhân này, nàng thật sự không biết mình trừ cười còn có thể như thế nào. "Ừ." Hai người vừa trao đổi thông suốt, Thái Tử Phi hài lòng, liền tự mình nắm tay của nàng đi ra ngoài. "Ái phi!" Lúc hai ngươi chia ra chuẩn bị đi về hai nơi, Hoàng Phủ Nam Ninh sớm chờ ở nơi đó. Vừa thấy Hạ Mộng ra ngoài, hắn vội vã liền nghênh đón. "Vương gia." Hạ Mộng cúi đầu thở nhẹ một tiếng. "Ha ha, Minh vương gia, ngài hiện tại thấy được, vương phi cùng Nam Vân công chúa đều vẫn tốt, không có bị kinh sợ nửa phần." Thái tử đi cùng hắn từ từ tiến về phía bọn họ, nói. Khóe miệng Hoàng Phủ Nam Ninh nhếch lên, chắp tay hành lễ với hắn: "Thái tử điện hạ, Thái Tử Phi, đa tạ hôm nay đã khoản đãi thịnh yến, chúng ta cáo từ." "Minh vương gia đi thong thả!" Thái tử điện hạ vội vàng phất tay. Hàm răng Hoàng Phủ Nam Ninh lại khẽ cắn, một tay kéo Hạ Mộng lên, một tay khác kéo muội tử nhà mình lên, quay đầu rời đi. "Đôi vợ chồng này thật sự là quá phận! Thật là quá đáng!" Trở lại dịch quán, đem tất cả những người không có phận sự đều đuổi ra ngoài, ngọn lửa ẩn nhẫn trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh rốt cuộc bộc phát ra. "Tứ tẩu!" Mắt thấy hắn một chưởng chém nát khay trà, Nam Vân công chúa sợ tới mức không nhẹ, vội vàng kêu to hướng Hạ Mộng tìm kiếm sự che chở. Hạ Mộng cũng đem nàng đẩy đẩy hướng cửa: "Muội đi ra ngoài đi! Nơi này có ta là tốt rồi." Sau đó chủ động tiến lên, "Vương gia, chàng không nên tức giận. Nếu chuyện đã qua, thiếp cùng Vân nhi đều không có việc gì, vậy thì không sao rồi." "Tại sao lại thành như thế? Tại sao có thể?" Rầm rầm rầm! Bàn tay dùng sức vỗ bàn, Hoàng Phủ Nam Ninh cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: "Đôi nam nữ này, ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng kết quả thì sao? Thật là lòng dạ rắn rết, cư nhiên đem nàng cùng Vân nhi giao vào tay đôi tỷ đệ kia! Nếu chúng ta thật đi trễ, tánh mạng của nàng nhất định khó giữ được! Nếu thật có lòng xem chúng ta là đồng minh, hắn cần gì phải như thế? Trước đó chào hỏi không được sao?" "Cũng là bởi vì biết nếu như trước đó chào hỏi, vương gia chàng không phải sẽ không bỏ được sao, cho nên bọn họ mới có thể như thế." Hạ Mộng nhỏ giọng nói. "Nói nhảm! Nàng là vương phi của ta, ta tự nhiên không bỏ nàng được. Nếu thực như thế, tại sao không để thái tử phi của hắn đi? Nữ nhân kia cũng không lợi hại sao? Vậy hãy để cho nàng đi đi! Hiện tại khẳng định Bích Vân công chúa cũng hận chết vợ chồng bọn họ rồi!" "Vương Gia, chàng nói bé một chút!" Thanh âm của hắn càng ngày càng lớn, tay như muốn đấm vỡ cái bàn, Hạ Mộng liền vội vàng tiến lên ngăn cản, "Chúng ta hiện tại còn đang ở Tây Tạng! Coi chừng tai vách mạch rừng!" Nhưng ai biết, nghe xong lời này, Hoàng Phủ Nam Ninh càng thêm kích động."Có thì có, ai sợ ai? Đôi vợ chồng này, chuyện gì còn không thể làm, bổn vương còn sợ bọn hắn hay sao? Có bản lãnh khiến cho bọn họ tới! Bổn vương liền mắng, sao chứ? Một ngày kia, chờ bổn vương tìm được cơ hội, bổn vương nhất định sẽ đem tất cả những gì bọn họ làm trả về cho bọn họ, để bọn họ cũng nếm thử một chút loại tư vị thống khổ này!" "Vương gia!" Nhướng mày, Hạ Mộng đè tay của hắn lại, "Thiếp biết chàng rất tức giận. Nhưng là, hiện tại thật không phải thời điểm để tức giận. Dù sao cũng đã xảy ra, vậy chàng tiếp nhận thực tế đi!" "Ta không tiếp nhận nổi!" Cắn răng kêu to, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên một tay ôm nàng vào lòng, cánh tay giống như roi mây gắt gao ghì trên người của nàng."Tiểu bạch thỏ, nàng biết không? Thời điểm ta biết nàng ở trong tay đôi tỷ muội ấy, nàng có biết trong lòng ta có rất nhiều gấp gáp không? Ta thật sự sợ cứ như vậy mất đi nàng! Ta thật vất vả mới tìm được nàng, ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào đem nàng cướp đi từ bên cạnh ta, ai cũng không được!" "Vương gia. . . . . ." Hắn lời nói này. . . . . . Lòng của nàng không nhịn được liền đập thình thịch, gương mặt cũng nhiễm hồng một mảnh. "Tiểu bạch thỏ." Ôm chặt nàng, dường như muốn đem hòa nhập vào thân thể của hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh tự lẩm bẩm. "Nàng có biết lúc ấy ta rất sợ hãi không? Ta thật sự cũng mau điên rồi! Thời điểm đi tìm nàng, ta một mực nghĩ, nếu như nàng thật sự bị…., vậy phải làm thế nào? Ta nhất định sẽ giết đôi tỷ đệ kia, cũng sẽ giết vợ chồng thái tử kia, ta càng muốn giết sạch tất cả mọi người ở nước Tây Tạng để báo thù cho nàng! Nhưng là, giết bọn họ, vậy thì như thế nào? Nếu như có thể dùng tính mạng của mình để đổi lại lời nói của nàng, ta cũng tình nguyện giết chính mình!" (Ngư nhi: chẹp chẹp, ước gì có người nói với mình câu này nhể ;)) ) "Vương gia!" Nghe đến mấy cái này, bất giác trong nội tâm Hạ Mộng khẽ động, vội vàng che miệng của hắn. "Thiếp không phải đã bình an đứng trước mặt chàng rồi sao? Chàng không cần nghĩ nhiều như vậy?" "Đúng vậy, nàng đã đứng trước mặt ta rồi, nàng không có việc gì, không có việc gì." Liền vội vàng gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục tự lẩm bẩm. Ai! Xem ra, hôm nay hắn thật sự bị dọa sợ. Trong lòng thở dài một tiếng, Hạ Mộng dùng đôi tay ôm lấy hắn, tựa đầu dựa vào trên ngực hắn. Hiện tại, nàng có thể xác định: mình thật sự có một vị trí trong lòng nam nhân này, hơn nữa phân lượng còn không nhẹ. Mà nàng cảm giác không phải chỉ là như vậy? Lúc ấy, đối mặt với tỷ đệ Bích Vân công chúa thì ý nghĩ đầu tiên trong lòng nàng chính là: nhất định phải đem hết toàn lực trì hoãn thời gian, làm cho mình hoàn toàn không sứt mẻ trở về với Hoàng Phủ Nam Ninh! Và cuối cùng nàng cũng làm được. Khi trở lại trong yến tiệc, lại hồi tưởng lại tình huống lúc đó, nàng đều bị ý định trong đầu mình lúc ấy làm cho giật mình. Cho đến bây giờ, nàng cũng không thể không thừa nhận: nam nhân này, ngay lúc nàng còn không nhận thức được hắn đã chiếm một phần rất quan trọng. Đời này, nàng tựa hồ thật không thể rời bỏ hắn. Không thể rời bỏ rồi. . . . . . "Tiểu bạch thỏ!" Sau một hồi ôm nàng lầu bầu, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên im lặng, vừa buông tay ra, đổi thành ấn lên bả vai của nàng, bình tĩnh như thế kêu lên. Hạ Mộng sửng sốt."Vương gia, chàng —— ưmh!" Còn chưa nói hết lời ! Hoàng Phủ Nam Ninh liền đẩy nàng về phía sau! Môi mỏng xông tới, nặng nề che lại môi của nàng. Liền dựa vào vách tường sau lưng, môi bị hắn gắt gao che lại, cái ót tựa trên tường, thân thể của hắn cũng đi trước một bước, cùng với thân thể nàng thật chặt chẽ kề nhau, cũng chính là đem nàng cố định giữa vách tường và hắn. Trên môi vuốt ve có điểm bị thương, nhưng Hạ Mộng không cự tuyệt, nàng cũng không muốn cự tuyệt. Trải qua chuyện hôm nay, bọn họ đều biết tầm quan trọng của đối phương với mình. Hiện tại, mới từ hố lửa thoát hiểm, trong lòng hai người vẫn còn sợ hãi, lại mặt đối mặt, tự nhiên muốn dùng phương pháp nguyên thủy nhất tới xác định sự tồn tại của đối phương. Cũng có lẽ là hai người cũng quá mức nhập tâm đi! Trận nhiệt hỏa này thiêu đốt rất lâu. Đợi đến thời điểm ngọn lửa dần dần dập tắt, Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Hạ Mộng cũng đều đã mệt rã rời rồi. "Vương gia." Cả người vô lực, cơ hồ cả ngón tay cũng không duỗi ra được. Nhưng là, Hạ Mộng còn cố dùng hơi sức cuối cùng của toàn thân, từ từ leo lên lồng ngực của hắn. "Hả?" Mắt thấy nàng từng điểm từng điểm lại cọ cọ trên người mình, Hoàng Phủ Nam Ninh nheo mắt lại, đầu ngón tay lưu luyến da thịt trên lưng nàng. "Lần này, đôi vợ chồng này thật đem thiếp làm cho phát hỏa rồi." Thật vất vả tìm vị trí thoải mái, Hạ Mộng gục xuống, cũng nhắm mắt lại nói. Hoàng Phủ Nam Ninh hơi gật đầu. "Ta cũng vậy." "Chuyện hôm này, thiếp nhất định phải phải bắt họ trả lại!" Cắn răng, Hạ Mộng quát khẽ. "Ta cũng nghĩ như vậy!" Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng liền gật đầu. Từ từ mở tầm mắt, Hạ Mộng ngẩng đầu nhìn một chút. "Vương gia, trước khi chúng ta rời đi, nhất định phải làm chuyện gì đó!" "Nàng có chủ tính sao?" "Hiện tại không có, nhưng khẳng định rất nhanh sẽ có." Hạ Mộng cười lạnh, "Đôi phu thê kia mặc dù làm việc bí ẩn, thế thì như thế nào? Bọn họ chơi mượn đao giết người đem chúng ta đùa giỡn, chẳng lẽ chúng ta sẽ không sao? Thiếp còn muốn tìm một thanh đao nhọn hơn, lợi hại hơn, từ từ đâm vào bên trong cơ thể của bọn họ, để cho bọn họ muốn sống không được, muốn chết không xong." "Tốt, ta ủng hộ nàng!" Nắm chặt tay của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói. =ta là ngày thứ hai có người tới thăm đường ranh giới = Cả đêm không tính là ngủ tốt, Sáng sớm ngày thứ hai, khi Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Hạ Mộng mới rời giường, liền nghe được gã sai vặt báo lại: "Vương gia, Thập vương gia nước Tây Tạng đến chơi." Thập vương gia? Hạ Mộng chợt kinh hãi một hồi. Không phải vợ chồng thái tử sao? "Không gặp!" Hiện nay, chỉ cần nghe ba chữ người Tây Tạng, Hoàng Phủ Nam Ninh phất tay liền nói. "Vương Gia, không thể!" Nghe vậy, Hạ Mộng vội vàng lắc đầu, "Chúng ta cùng Thập vương gia không thù không oán, người ta hôm nay tới cửa phải là có chính sự, chàng đừng nhanh như vậy liền đuổi người ta trở về." "Cái gì không thù không oán? Hắn và thái tử là huynh đệ nhất mẫu đồng bào (ý chỉ cùng mẹ), nếu ca ca đều là đức hạnh kia, làm đệ đệ có thể có chỗ nào tốt hơn? Bọn họ nhất định là cá mè một lứa, cũng đáng ghét chết đi được, ta không muốn gặp lại bọn họ!" Quay đầu ra, bộ mặt Hoàng Phủ Nam Ninh đều là có ý ghét bỏ. Hạ Mộng vô lực. "Nhưng là, Vương gia, vô luận như thế nào, hiện tại chúng ta vẫn còn ở trên địa bàn nước bọn họ! Nếu người ta tới, còn là hoàng tử con vợ cả, tại sao chúng ta lại đón tiếp chậm trễ được? Bất kể có thích hay không, chàng hảo hảo nói vài lời ứng phó là được, sau đó sẽ đuổi người đi đều được mà!" Biết nàng nói đúng, nhưng trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh đang cực kỳ buồn bực, thật sự khó có thể vượt qua mà có thể nói chuyện. "Vương gia." Nhu nhu kêu lên một tiếng, Hạ Mộng cầm tay của hắn, "Chàng liền gắng gượng chút đi! Thiếp đi cùng chàng." Nói nhiều như vậy, tuy nhiên…. Chán ghét trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức liền bị ép xuống. "Tốt." Rốt cuộc, hắn cũng gật đầu đáp ứng. Nâng tay Hạ Mộng lên: "Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp hắn." Thật đúng là muốn nàng đi à? Hạ Mộng cả kinh. Người ta một hoàng tử tự mình tới cửa bái phỏng, hơn nữa, vẫn là cùng nàng có chút qua lại . . . . . . Mình cũng nên chào hỏi hắn cho thỏa đáng chứ? Nhưng là, lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, Hoàng Phủ Nam Ninh lại trực tiếp lôi nàng đi ra ngoài, Hạ Mộng vô lực, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn vội vàng đi theo. "Minh vương gia." Chờ bọn hắn đến, Thập vương gia đã bị người mời vào tiền sảnh. Mắt thấy phu thê bọn họ xuất hiện, hắn vội vàng liền khom người hành lễ. "Thập vương gia." Hoàng Phủ Nam Ninh cũng hành lễ với hắn. "Minh vương phi." chuyển sang Hạ Mộng, Thập vương gia hành lễ lần nữa. Hạ Mộng cũng mỉm cười đáp lại. "Thập vương gia." "Không biết Thập vương gia hôm nay tới có chuyện gì?" Nghi thức xã giao đã xong, không cần nói nhảm nữa, Hoàng Phủ Nam Ninh đi thẳng vào vấn đề đi. Hắn quá đi thẳng vào vấn đề đi! Thập vương gia cũng bị hắn làm cho sửng sốt một chút, sau đó mới lại cười nói: "Thật ra thì cũng không có gì, tại hạ đã sớm nghe qua danh tiếng của Minh vương gia cùng Minh vương phi, nhưng khổ nổi không có cơ hội làm quen. Tối hôm qua ở yến tiệc, thoáng kinh sợ, thời điểm. . . . . . Ha ha, Minh vương phi lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho tai hạ. Đời này tại hạ cơ hồ cũng không có gặp qua cô gái nào có thể tỉnh táo như thế, cho nên thật sự là không kềm chế được, hôm nay liền chạy tới bái kiến một chút." Hắn nói như vậy là có ý tứ gì? Trong lòng lập tức liền dâng lên ý thức phòng bị, Hoàng Phủ Nam Ninh một tay kéo Hạ Mộng ra phía sau. Ách. . . . . . Thấy hắn như thế, Thập vương gia sửng sốt, lập tức liền cười. "Minh vương gia, ngài không cần trông gà hoá cuốc như thế. Theo như đã nói, tại hạ không kềm chế được, cũng không phải là có ý đồ gì với Minh vương phi, tại hạ chỉ là hết sức ngưỡng mộ nàng, vì tính tình nàng mà khuynh đảo, ngoài ra, không có ý tứ gì khác." Hừ hừ, nói thì nói như thế, nhưng ai biết hắn nói thật hay giả? Bất kể nói thế nào, từ khi hắn xuất hiện nhìn Hạ Mộng như thế cũng làm trong lòng hắn cực kỳ khó chịu! Khóe miệng liền nhếch lên, Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh lùng nói: "Thập vương gia, ngài nói ngài ngưỡng mộ vương phi của bổn vương, muốn tới đây xem xem nàng. Hiện tại, ngài thấy được, có thể đi rồi chứ?" Nghe vậy, Thập vương gia sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Không thể không nói, người đàn ông này thật đúng là ngay thẳng đến nỗi khiến người ta dở khóc dở cười. Nhưng là, hắn càng thúc giục như vậy, hắn ta càng không đi! Liền dương nụ cười lên. "Minh vương gia, ngày hôm qua, tại hạ trừ Minh vương phi ở ngoài, còn thấy một tiểu cô nương tuổi trẻ xinh đẹp bên cạnh ngươi, nghe nói là Nam vân công chúa của quý quốc? Hôm nay thế nào không có thấy nàng?" "Không biết, chắc còn đang ngủ!" Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh nhạt nói. "Tứ ca! Tứ tẩu!" Nhắc tào tháo, tào tháo đến liền. Chỉ nghe được giọng thanh thúy của thiếu nữ truyền đến, Nam Vân công chúa vừa nhảy vừa chạy đến nơi này. "Tứ tẩu, ta đi hái rất nhiều hoa, thật là đẹp, một hồi chúng ta cùng nhau đan giỏ hoa —— a, làm sao ngươi ở nơi này?" Vốn là ngữ điệu dị thường vui sướng, thời điểm thấy người kia liền biến mất, trong tay Nam Vân công chúa đang cầm hoa cũng rơi hết xuống, rơi đầy đất. "Nam Vân công chúa." Gật đầu, Thập vương gia đối với nàng hành lễ. Sau đó liền ngồi xổm người xuống, nhất nhất đem hoa trên mặt đất nhặt lên, cũng tỉ mỉ sửa sang lại, sau đó mới lần lượt đưa trở lại trước mặt của nàng, "Hoa của người." Thuận tiện tặng kèm cho nàng một nụ cười má lúm đồng tiền. Nam Vân công chúa lại bị làm cho sợ tới mức không nhẹ. "Tứ tẩu cứu mạng!" Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sợ tới mức trắng xóa, nàng vội vàng quát to một tiếng, cọ một cái liền tại trước mắt của hắn biến mất, một đầu chui vào sau lưng Hạ Mộng. "Vân nhi!" Thấy thế, mặt Hoàng Phủ Nam Ninh trầm xuống, một tay liền đem nàng bắt ra ngoài, "Thập vương gia nói chuyện với muội, muội tránh cái gì?" "Muội. . . . . ." Nàng sợ! Nam Vân công chúa kêu to trong lòng. Nàng cũng không biết chuyện làm sao, vừa thấy nam nhân này trong lòng của nàng liền bang bang nhảy loạn. Mà mới vừa rồi, hắn lại còn cười với nàng! Mặc dù nụ cười này thoạt nhìn hết sức tao nhã lịch sự, nhưng là không biết có phải ảo giác của nàng không, nàng nhìn thấy hắn lộ ra mấy cái nanh vuốt với nàng, con ngươi đen nhánh quẹt qua một ánh sáng rồi biến mất, giống như ở hướng nàng tuyên cáo cái gì, khóe miệng của hắn cũng nhếch lên, làm nàng rất sợ! "Vương gia." Thời khắc mấu chốt, Hạ Mộng liền tới giải hoà, "Vân nhi nàng sợ người lạ, chàng cũng không phải không biết." Quay đầu lại, "Thập vương gia, thật sự là xin lỗi." "Nàng sợ người lạ?" Nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian. Hạ Mộng lập tức trở về trừng mắt nhìn hắn. Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Thập vương gia nghe xong, cũng khẽ mỉm cười: "Ngày hôm qua nghe vương phi nhắc qua rồi, chỉ là, công chúa tựa hồ tình huống so tối hôm qua nghiêm trọng hơn." "Đúng vậy, đứa trẻ này còn nhỏ, tối hôm qua lại bị hù sợ, cho nên không thể chỉ trích nặng được." Hạ Mộng mỉm cười đáp lại. Thập vương gia liền vừa cười vừa giơ bó hoa trong tay lên. "Nhưng là, công chúa, hoa của người vẫn còn ở trên tay tiểu vương! Không biết người có cần hay không?" "Muốn, đương nhiên là muốn!" Hạ Mộng vội vàng gật đầu, đẩy Hoàng Phủ Nam Ninh lên, "Vương gia, nhanh nhanh lấy hoa cho chúng ta đi!" "Tại sao là ta?" Nhướng mày, Hoàng Phủ Nam Ninh không lớn tình nguyện lầu bầu. Hạ Mộng không nói, đẩy hắn lên. Cuối cùng Hoàng Phủ Nam Ninh liền không nói thêm gì nữa, liền thò tay đem bó hoa nhận lấy. "Ha ha, đã như vậy, tiểu vương cũng không quấy rầy, Minh vương gia, Minh vương phi, Nam Vân công chúa, các người nghỉ ngơi tốt đi! Tiểu vương cáo từ." Nói chuyện với nhau một chút, Thập vương gia tựa hồ thỏa mãn, liền chắp tay, xoay người rời đi. "Thập vương gia đi thong thả!" Hạ Mộng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng lớn tiếng nói. Nhưng quay người lại, mặt Hoàng Phủ Nam Ninh liền trầm xuống, một tay lấy bó hoa hướng Nam Vân công chúa ném đi. "Vật của muội, cầm đi!" Nhưng là, đồ vừa mới còn thích lần nữa để vào tay, Nam Vân công chúa lại giống như đây là củ khoai lang nóng dễ phỏng tay, vội vàng ném trên bàn. "Cái Thập vương gia này, hắn hôm nay tới làm cái gì?" Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, nhìn về phía Hạ Mộng hỏi. Hạ Mộng nhún vai. "Không biết." "Dù sao, về sau ít cùng loại người này lui tới, nhìn thấy hắn cũng không cần nói, kêu hô đều không cần để ý!" Mặt trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh lùng nói. Hẳn là bị người kia làm cho buồn bức, cũng bắt đầu đề phòng hắn, còn dẫn dắt nàng cùng nhau đề phòng. Nam nhân này thật đáng yêu. Chỉ tiếc, Thập vương gia đã biểu đạt rất rõ: hắn chỉ là thưởng thức tính cách của nàng mà thôi, cũng không phải là yêu thích nàng. Nhưng là, người này một mực không chịu tin tưởng! "Tốt." Chỉ là, vô luận như thế nào, đây là biểu hiện hắn quan tâm yêu mến nàng, nàng không cần đối nghịch hắn. Hạ Mộng liền ngoan ngoãn gật đầu. "Còn muội nữa!" Vừa quay đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh cùng thở phì phò chỉ hướng muội tử mình. "À?" Nam Vân công chúa sửng sốt, "Muội. . . . . . Thế nào?" "Về sau, tránh xa loại người này một chút! Người Tây Tạng bọn họ đều không tốt, muội không cần phải quá thân với bọn họ, tốt nhất một chút tiếp xúc cũng không cần có!" "Muội. . . . . . Muội. . . . . ." Nghe như thế, Nam Vân công chúa nháy mắt mấy cái. Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức hừ nhẹ một tiếng. "Vân nhi, muội sao vậy? Liền ngay cả lời nói của Tứ ca cũng không nghe?" "Muội nghe! Muội nghe!" Nam Vân công chúa vội vàng gật đầu, "Về sau muội tuyệt đối không cùng hắn có một chút tiếp xúc nào, nhìn thấy hắn từ xa liền chạy!" "Ừ, như thế mới ngoan." Sờ đầu một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh coi như trấn an. Nam Vân công chúa khéo léo cúi đầu. Nhưng là, khi nghĩ đến thời điềm nhìn thấy người kia mà không được đến gần, lòng nàng thật đau. Đây là chuyện gì xảy ra? Cắn môi, nàng không nghĩ ra. Vậy mà, nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Hạ Mộng lại tựa hồ như nghĩ thông suốt cái gì. "Vương gia, chàng làm như vậy có phải có chút độc đoán không?" Nhỏ giọng, nàng hỏi. Ánh mắt Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức giáo hoảnh. "Cái gì độc đoán hay không độc đoán? Người Tây Tạng bọn họ đều không có người nào tốt! Hai ngày nay chúng ta liền sắp xếp đồ, đi nhanh lên! Cái chỗ này càng ở lâu càng xúi quẩy!" "Vương gia! Vương gia!" Mới nói, lại một gã sai vặt chạy vào. "Làm sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh không kiên nhẫn quát khẽ. "Tần quý phi nước Tây Tạng, nàng sai người đưa thiệp tới, mời vương phi vào cung một chuyến!"