[Dịch]Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 289 : Chương 289

Ngày đăng: 02:58 16/09/19

Đạo lệnh đuổi khách này sợ đã quá rõ ràng rồi, Tưởng Quân Bân mặc dù là kẻ thô thạo nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, vội vàng hiểu ý gật đầu, nhìn lại Hạ Mộng một chút: "Nhu nhi, ta đi." "Sư huynh đi thong thả” Hạ Mộng vội vàng cho hắn một nụ cười mỉm như hoa. Lúc này, Tưởng Quân Bân mới mở rộng bước chân, cẩn thận mỗi bước rời đi. "Hiện tại, vương phi, người chơi đủ chưa? Chúng ta có thể trở về được chứ?" Tới gần, Lý Như Phong trầm mặt hỏi. Hạ Mộng nhàn nhạt liếc hắn một cái. "Ngài đã nghĩ trở về, vậy chúng ta liền trở về đi." Cái gì gọi là hắn nghĩ trở về? Hắn cũng là vì nàng suy nghĩ được hay không? Cắn răng, Lý Như Phong lần nữa đem tức giận trở về trong bụng. Đi theo sau lưng Hạ Mộng, không nói một lời đưa nàng đến cửa vương phủ. "Tướng gia, đa tạ ngài hôm nay tương bồi, ta chơi đến rất vui vẻ, hi vọng lần sau có cơ hội chúng ta còn có thể đi ra ngoài một chút." Sau khi đến nơi, Hạ Mộng dựa theo lệ cũ bày tỏ lòng biết ơn. Xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Hắn mới không muốn cùng nàng có quá nhiều tiếp xúc đâu. Lý Như Phong hơi mím môi. "Đây là chuyện ta đáp ứng vương gia, là bổn phận của ta. Bất quá, vương phi, ta không thể không nhắc nhở người một câu, người đã gả cho vương gia, thì nên cẩn nhận giữ lấy bổn phận của mình một chút, đàng hoàng đợi ở trong vương phủ. Nếu không, lại để cho ai biết, không nói tới thanh danh của người bị tổn hại, vương gia trên mặt cũng khó nhìn." Hắn là đang dạy dỗ nàng sao? Hạ Mộng cười khẽ. "Đa tạ tướng gia quan tâm. Bất quá, ta đã sớm nói rồi, đó là sư huynh của ta, ta cùng sư huynh đi dạo trò chuyện một chút, chả lẽ không được?" Nhưng biểu hiện của hai người bọn họ cũng quá thân mật đi? Nhất là Tưởng Quân Bân kia, đừng tưởng rằng hắn không phát hiện ánh mắt hắn ta nhìn nàng khác thường. Ánh mắt đó mới không phải là ánh mắt sư huynh muội nên có. Cắn răng, Lý Như Phong nói: "Bất luận như thế nào, vương phi người đã lập gia đình, nhất định phải cùng nam nhân khác giữ một khoảng cách. Đây là lễ phép." Đúng vậy, lễ phép cũng chưa từng có quy định nói nam nhân bọn họ không thể hai bên giao hảo, sau đó tay cầm tay cùng đi, hôn nhẹ này nọ nói chuyện, thậm chí ngay cả thư cho vợ mình cũng phải để cho một người nam nhân khác đến truyền đạt. Mà người nam nhân kia bởi vì ghen ghét rõ ràng liền giữ thư của nàng lâu như vậy. Tức giận ở đáy lòng căn bản chưa hoàn toàn phát tiết hết, hiện tại lại bị hắn kích thích như vậy, Hạ Mộng tại chỗ liền nở nụ cười: "Đa tạ Lý tướng gia dạy dỗ, ta biết rồi. Ngày khác, ta liền mang vài vị cô nương, nữ nhân nhà chúng ta cùng đi ra ngoài bách bộ, tuyệt đối không dính dáng đến nửa người nam nhân, như vậy ngài đã hài lòng chưa?" "Người…" Nàng quả thực thích cùng hắn đối nghịch phải không? Hơn nữa, lời này cũng rất rõ ràng nói cho hắn biết: nàng còn đang tính bụng lớn như vậy còn chạy ra ngoài. Đây không phải là rõ ràng kích thích thần kinh hắn khẩn trương hơn sao? "Vương phi, người không cần phải - - " "Tốt lắm, ta mệt mỏi, chúng ta cần phải trở về, Lý tướng gia ngài cũng mệt mỏi cả ngày rồi, cũng sớm một chút về nghỉ ngơi đi." Căn bản không để cho hắn có cơ hội nói chuyện, Hạ Mộng xoay người liền rời đi. "Vương phi. Vương phi." Lý Như Phong muốn gọi, nhưng nữ nhân như Hạ Mộng, làm sao có thể trở về nghe hắn giải thích như hắn mong muốn được cơ chứ? Cho nên, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đi vào vương phủ, bản thân hắn thì ở cửa vương phủ ngẩn người một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài, xoay người gọi người của mình nhìn chòng chọc cửa chính vương phủ, một khi phát hiện Minh vương phi xuất phủ, lập tức báo lại. Mà Hạ Mộng cũng nói lời giữ lời. Ba ngày sau từ lần đầu tiên ra khỏi phủ, nàng đổi mới hoàn toàn, mang theo Tú nhi cùng ba bốn cô nương đi ra cửa - - vẫn thật là một đám cô nương, ngay cả một gã sai vặt cũng không mang. Nàng thật đúng là làm được. Thấy thế, Lý Như Phong hết chỗ nói rồi, cũng đối với lòng dạ hẹp hòi của nữ nhân hiểu biết thêm. Hiện nay, Hoàng Phủ Nam Ninh không có ở đây, hắn chỉ có thể mày mặt dày dạn bám theo, thời thời khắc khắc bảo vệ an toàn của nàng. Phát hiện hắn theo kịp, Hạ Mộng chỉ cười, liền tiếp tục theo đường mình mà đi, coi hắn như không tồn tại. Hoàn hảo lần này không gặp được người nào, các nàng cũng chỉ đi dạo một vòng, mua chút ít phấn son bột nước liền trở về. Nhưng mà, rất nhanh, Lý Như Phong phát hiện - - lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, phía sau càng làm cho người ta đau đầu hơn. Cứ như vậy, hết một tới hai, hết hai tới ba, phảng phất Hạ Mộng như bị nghiện vậy, ba ngày hai bữa kéo theo vài nha đầu ra ngoài một chút. Này chỉ càng thêm khổ Lý Như Phong hắn, không chỉ đau đầu về chuyện triều chính, mà còn phải thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nữ nhân này, e sợ nàng thừa dịp hắn không chú ý gặp phải chuyện gì. Hai bên giáp công liên tục, đồng thời áp lực đánh tới, Lý Như Phong muốn điên mất rồi. "Minh vương phi, người đủ chưa?" Rốt cục, không thể nhịn được nữa, hắn bộc phát. Nhưng mà, người bị lửa giận hắn phóng tới, Hạ Mộng lại nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội xem hắn: "Ngài làm sao vậy?" "Ta..." Lý Như Phong cắn răng, "Minh vương phi, bản thân người đang mang thai, hơn nữa thời gian sinh nở cũng sắp tới, hay là đàng hoàng một chút ở lại vương phủ an tâm dưỡng thai đi. Trên đường lắm thầy nhiều ma, một khi ai đó không cẩn thận đụng phải người, kia làm thế nào cho phải?" "Nhưng mà, ta đi ra ngoài nhiều lần như vậy, vẫn luôn không có xảy ra chuyện gì mà?" Lại nháy mắt mấy cái, ánh mắt Hạ Mộng thể hiện sự hồn nhiên vô tội. Trên trán gân xanh của Lý Như Phong như muốn nhảy dựng lên. "Vương phi, cho dù không vì thân thể của mình suy nghĩ, người dù sao cũng vì tiểu quận chúa trong bụng ngẫm lại chứ. Trên đường cái nhiều người, không khí không tốt, người tại đó lưu lại quá lâu, chỉ sợ hài tử trong bụng cũng sẽ bị ảnh hưởng." Đúng vậy, trải qua thời gian dài bị Hoàng Phủ Nam Ninh hun đúc, tất cả bọn họ đều đem hài tử trong bụng Hạ Mộng như con gái đối đãi, mở miệng ngậm miệng chính là tiểu quận chúa. "Ta chỉ là ra ngoài một chút mà thôi, trong thời gian sớm nhất sẽ trở lại, lúc khác đều ở vương phủ, có chuyện gì được chứ?" Dù sao, cũng chính là muốn cùng hắn làm trái lại, Hạ Mộng hạ quyết tâm khư khư cố chấp. Thấy nàng như thế, Lý Như Phong cũng nổi giận. "Minh vương phi." Một tay nắm chặt cổ tay của nàng. Hạ Mộng sợ hết hồn. "Ngươi làm gì?" "Hiện tại, trạng huống thân thể của người không giống tầm thường, hay là xin người không cần phải hành động thiếu suy nghĩ, an tâm hồi phủ dưỡng thai được không?" "Ta không muốn." "Đi thôi." "Ta không đi." "Đi." ... Mắt thấy hai người tại cửa vương phủ như vậy náo loạn lên, hơn nữa giãy giụa đến giãy giụa đi, bọn nha hoàn sai vặt vương phủ nhìn ở trong mắt, khuyên cũng không được, không khuyên cũng không được. Nghĩ đi lên hỗ trợ, lại nhìn Hạ Mộng bụng lớn như vậy, e sợ một khi không cẩn thận làm nàng bị thương, lúc đó mạng của mình đều chống cự không nổi. Cho nên, do dự hết lần này đến lần khác, chậm chạp không dám ra tay. Cứ như vậy - - Phải phải phải. Thanh thúy tiếng vó ngựa từ xa mà đến."Thở dài - - " "Như Phong, tiểu bạch thỏ, các ngươi đang làm gì vậy?" Thanh âm quen thuộc, tràn ngập kinh ngạc, thoáng cái liền đem tranh chấp giữa hai người dừng lại. Đồng loạt quay đầu nhìn lại, Hạ Mộng cùng Lý Như Phong đều ngây ngẩn cả người. "Vương gia. Ngươi tại sao trở về rồi?" Vội vàng buông tay, Lý Như Phong bước nhanh nghênh đón: "Không phải nói còn có vài ngày sao?" "Ta nghĩ tới tiểu bạch thỏ, càng nghĩ tới nữ nhi của ta, liền ra roi thúc ngựa, giảm đi vài ngày trở về." Xoay người xuống ngựa, Hoàng Phủ Nam Ninh lững thững đi tới, "Ta không phải là ở trong thư đã cùng ngươi nói à, ngươi không được vô lễ như vậy."