Tiểu Bồ Đào Truy Phu Ký
Chương 16 :
Ngày đăng: 04:23 19/04/20
Bồ Đào cố gắng hít sâu vài hơi, bình tĩnh lại, có chút lâng lâng mà nói:
“Phu quân, không sao, ta chỉ là quá kích động.”
Tiếp đó y đột nhiên nhớ ra, vẻ mặt lại thẹn thùng mà dựa sát vào trong ngực Đường Chính Ngôn, yểu điệu mà nói:
“Hơn nữa, người ta đang có mang đó. Thân mình xương cốt của người ta luôn không tốt, có mang rồi khó tránh khỏi càng suy yếu hơn một chút, phu quân cũng đừng ghét bỏ đấy.”
Đường Chính Ngôn nhìn gương mặt khỏe mạnh hồng hào của y như thế nào cũng không thấy được nổi hai chữ ‘suy yếu’, nhưng hắn rất phối hợp mà ôm lấy Bồ Đào, đau lòng nói:
“Vất vả cho ngươi rồi. Đến đây, chúng ta nhanh ăn một chút gì đó, vi phu tự mình đút cho ngươi, ăn no chúng ta sẽ nghỉ ngơi.”
Bồ Đào rốt cuộc cũng được thỏa mãn nguyện vọng ‘yếu đuối thướt tha tựa liễu’ của mình, dưới sự nâng đỡ của Đường Chính Ngôn đi xuống đến bên cạnh bàn, lại dưới sự chăm nom tha thiết của hắn mà ăn đến no căng, chính là hình như ăn có hơi nhiều…
Hai người còn uống rượu giao bôi. Bởi vì Bồ Đào đang có mang, cho nên toàn bộ đổi lại thành rượu gạo, ngọt ngào dịu nhẹ, vô cùng dễ uống.
Rốt cuộc chuyện nên làm đều đã xong xuôi, đôi tân nhân lên giường nghỉ ngơi.
Trời đất chứng giám, Đường Chính Ngôn là một chính nhân quân tử, tuy rằng là đêm tân hôn, nhưng Bồ Đào hiện tại đang có mang, Đường Chính Ngôn cũng thông hiểu chút y thuật, biết thời kỳ đầu mang thai hẳn là nên chú ý. Cho nên vì Bồ Đào và hài tử, hắn còn thật sự không có chút tâm tư động phòng nào.
Nhưng là Bồ Đào lại không nghĩ như vậy. Đây chính là đêm động phòng hoa chúc mà y đã tâm tâm niệm niệm mong đợi mười mấy năm, bắt đầu từ lúc y hiểu chuyện thì y đã trông ngóng ngày này đâu, sao có thể không xảy ra chuyện gì cả mà trôi qua chứ? Huống chi y vừa mới biết tư vị ***, đúng thời điểm tình nồng, nhịn qua hơn hai tháng này quả thực là không dễ dàng.
“Phu quân, chúng ta….”
Bồ Đào nằm trong ngực Đường Chính Ngôn ngượng ngùng, ấp úng.
Đường Chính Ngôn nói:
“Sao vậy? Không thoải mái ở chỗ nào sao?”
Ngón tay trắng nõn của Bồ Đào vuốt ve đai lưng trên áo đơn của Đường Chính Ngôn, vuốt ve một lúc liền trươt vào, vuốt lên bờ ngực trần trụi của Đường Chính Ngôn phía trong. Y cắn môi nhỏ giọng nói:
“Đêm nay, chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta mà.”
Đườn Chính Ngôn hiểu được, hít sâu một hơi, nói:
“Nương tử, thân thể của ngươi hiện tại không thuận tiện, vẫn là không làm thì tốt hơn.”
Bồ Đào liếc mắt nhìn hắn một cái, đôi mày thanh tú nhướng lên, con ngươi đen sáng rực, đôi môi đỏ mọng động lòng người, thân thể vặn vẹo kéo dài giọng nói êm dịu mà gọi một tiếng:
“Phu quân…”
Làm nũng đại pháp của Bồ Đào đã làm là linh, phụ vương, phụ thân, huynh trưởng và ấu đệ của y đều không chống cự được. Đường Chính Ngôn cũng không ngoại lệ, tim không khỏi bắt đầu đập thình thịch, nhưng hắn vẫn kiên trì nói:
“Không được.”
Bồ Đào thấy thế, dứt khoát xoay người nhào lên người Đường Chính Ngôn, hai chân tách ra, kẹp lấy thân dưới của hắn cọ cọ, nói:
“Phu quân, nến đỏ chưa tắt, đúng là đêm đẹp cảnh đẹp, sao có thể bỏ lỡ chứ?”
Nói xong liền bắt đầu động tay động chân.
Đường Chính Ngôn bị y cọ đến dục hỏa bốc lên, động phòng hoa chúc, có nam nhân nào là không muốn chứ? Hắn nhẫn nại như vậy đều là vì ai đây?
Hắn miễn cưỡng nắm chặt tay Bồ Đào, có chút yếu ớt mà chống cự nói:
“Không được, thân mình ngươi không tốt…”
Bồ Đào ghé vào tai hắn giọng có chút khàn khàn nói:
“Thái y nói, thân thể của ta rất mạnh khỏe, không sao đâu, không tin ngươi xem mạch của ta đi.”
Thấy Đường Chính Ngôn còn có chút do dự, hắn lại nhấn mạnh thêm:
Bắc Đường Diệu Nguyệt nói:
“Con hiện tại đang mang thai, không nên đi xa.”
Đông Phương Hạo Diệp lại giải thích thêm một bước:
“Chính Ngôn ra ngoài là vì muốn rèn luyện khả năng của bản thân, tự nhiên không thể chọn nơi nào quá tốt, điều kiện cũng sẽ gian khổ. Con hiện tại đang như thế này mà còn đi theo, sợ rằng sẽ không chịu nổi.”
Thực ra với năng lực của Đông Phương Hạo Diệp tự nhiên có thể chọn một địa phương tốt cho con rể, nhưng thứ nhất hắn biết lòng tự trọng của Đường Chính Ngôn mạnh, tất sẽ không nguyện ý mình nhúng tay quá mức, khiến người khác nói hắn dựa vào việc cắn đuôi áo quan mà thăng chức. Thứ hai là chọn nơi quá tốt dân chúng an cư lạc nghiệp, sẽ không đạt được mục đích rèn luyện khả năng, bởi vậy liền không dễ chọn.
Bồ Đào nghe vậy, lập tức nói:
“Phụ thân, thân thể con rất tốt, không sợ đi xa. Phụ vương, con không sợ chịu khổ, con muốn cùng đi với phu quân.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nghe y gọi Đường Chính Ngôn là ‘phu quân’, khóe miệng không khỏi khẽ giật, cảm thấy da thịt nhột nhạt không được tự nhiên. Y và Đông Phương Hạo Diệp thành thân đã nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gọi qua như vậy đâu. Nhưng y cũng không bỏ sót việc Đông Phương Hạo Diệp liếc mắt một cái đầy ghen tị cùng hâm mộ nhìn về phía Đường Chính Ngôn.
Bắc Đường Diệu Nguyệt biết Bồ Đào cứng đầu, nói tránh đi:
“Việc này để sau lại bàn tiếp đi. Được rồi được rồi, đi dùng cơm trước, hôm nay là ngày vui, chúng ta không bàn chuyện chính sự.”
Người một nhà cùng dùng cơm, chiều tối Bồ Đào cùng Đường Chính Ngôn vô cùng vui vẻ mà đi về, y một chút cũng không biết vấn đề lớn bàn bạc ngày hôm nay là vấn đề gì.
Qua mấy ngày sau, mọi chuyện tiến triển quả nhiên đúng như Đông Phương Hạo Diệp đã nói, nhân chứng vật chứng đầy đủ, vụ kiện cáo này liền rõ ràng. Bởi vì Thân thị đã được đưa lên làm chính thê của Phương gia, vả lại dù sao cũng không có tai nạn chết người, cũng không có bắt giam quy án, mà là giao ả cho Phương gia tự mình xử lý.
Phương gia dù sao cũng là đại tộc của Phúc Châu, chuyện xấu bậc này, ngay cả kim biển của Tiên hoàng ngự ban cũng bị thu hồi, Phương Chi Hải bị các trưởng bối trong tộc trách cứ, tự xin từ bỏ chức trưởng tộc, Thân thị cũng bởi vì làm chuyện ác độc, không đủ tư cách làm chủ mẫu, bị các trưởng bối trong tộc của Phương gia phế bỏ vị trí chính thê, giam vào từ đường. Phương Chi Vân cũng xui xẻo bị huynh trưởng liên lụy, giáng xuống hai cấp.
Thực ra trên triều cũng có rất nhiều cựu thần không đồng ý với cách làm của Đường Chính Ngôn. Thời đại này hiếu lớn hơn trời, đừng nói phụ thân bất công, cho dù cha muốn con chết, con cũng phải chết, như thế mới là ‘hiếu’, nếu không liền mất tư cách làm người.
Cũng may Đường Chính Ngôn được nhạc phụ đại nhân chỉ điểm, ở trên triều cũng góp vài câu cho sinh phụ, xin Hoàng thượng xử lý khoan hồng, kiếm lại được mấy phần hiếu, lại có tôn đại Phật như Tĩnh Vương gia ở phía sau chống lưng, cũng không có ai chỉ trích.
Chuyện này Đông Phương Hạo Diệp ở phía sau cũng xuất lực rất lớn, bằng không bà vú của Đường mẫu cùng đại nha hoàn Hạ Chi ở bên cạnh kia, sớm đã được Đường mẫu sắp xếp rời đi nơi khác, Đường Chính Ngôn cũng không biết rõ hiện tại các nàng ở phương nào, sao có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy tìm được cũng như thuyết phục được các nàng vào kinh chứ?
Đường Chính Ngôn tuy rằng không bị người khác nói dựa vào quan hệ để thăng quan, nhưng hắn cưới Lâm Giang Quận Vương Đông Phương Quân Đình, thân phận liền không giống trước kia. Hắn bản tính quang minh lỗi lạc, cẩn thận ngẫm lại cũng không cảm thấy quá khó tiếp nhận, dù sao hiện giờ hắn với Tĩnh Vương phủ xem như người một nhà, giữa người trong một nhà vốn là nên ra tay giúp đỡ nhau, nếu như thân phận hai bên đảo ngược lại, Bồ Đào gặp nạn, hắn tự nhiên cũng sẽ cứu.
Bởi vậy hắn có chút lãnh tĩnh, cũng coi như không bận tâm đến những lời ghen tị của các đồng nghiệp, chỉ là những tiến sĩ cùng thi đỗ được đề tên trên bảng như hắn khó tránh khỏi nhìn hắn không vừa mắt, mấy lời chua cay cũng không ít. Như vậy Đường Chính Ngôn ở trong Hàn Lâm Viện cũng không có ý nghĩa, liền dựa theo sắp xếp của nhạc phụ đại nhân, tìm một nơi để ra ngoài, đi ra khoảng năm ba năm trước rồi quay về.
Đông Phương Hạo Diệp làm việc rất có hiệu suất, vụ án của Phương gia chìm xuống không đến một tháng, hắn liền chọn được cho con rể một nơi thích hợp —— làm Huyện lệnh của huyện Vạn Thành.
Huyện Vạn Thành nằm ở phía tây nam Văn quốc, gần biên giới Minh quốc ở phương Bắc, phía Tây là tàng khu, phía Nam là nơi cư trú của dị tộc, là nơi giao nhau của tứ phương. Bên đó bởi vì là con đường giao thương trọng yếu, bất kể là tàng khu hay dị tộc đều phải giao dịch với Văn quốc, bởi vậy không thể không nói là cằn cỗi, đủ các tộc ở lẫn lộn, tình hình phức tạp, nếu xử lý không tốt liền khiến các tộc tranh cãi, việc trị an cũng phải hao tâm tổn trí nhiều.
Trên tay Đông Phương Hạo Diệp vốn có vài nơi, nhưng chọn tới chọn lui, vẫn là cảm thấy nơi này thích hợp hơn.
Thứ nhất là huyện Vạn Thành tuy rằng xa xôi, nhưng không tính là cằn cỗi, chỉ cần trong nhiệm kỳ không xảy ra đại loạn, thành tích thuế ngân cũng sẽ không quá kém. Thứ hai là tình hình nơi này phức tạp, vô cùng tốt để người ta rèn luyện, ở đó vài năm, đảm bảo giao thương, năng lực quản lý cùng ứng biến sẽ tăng lên một bậc mới. Thứ ba, Đông Phương Quân Thành khi xuất binh đến Tây Nam từng ở nơi đó, quen thuộc với tình hình bên ấy, còn có thuộc hạ ở đó nhậm chức trong quân doanh, có thể chăm sóc phần nào.
Bởi vậy Đông Phương Hạo Diệp chọn đến chọn đi liền chọn trúng nơi này, gọi Đường Chính Ngôn đến phân tích tình hình một hồi, Đường Chính Ngôn cũng vô cùng đồng ý.
Trên thực tế hắn vẫn chưa chiếm được thành tích gì, có người có bản lĩnh đều muốn đi đến nơi giàu có và đông đúc giống như Giang Nam hơn, bằng không, đi đến địa phương nhỏ cằn cỗi một chút nếu làm tốt được, lại mưa thuận gió hòa được ông trời chăm nom, có lẽ còn có niềm vui ngoài ý muốn. Nhưng nơi xa xôi giống như huyện Vạn Thành, khí hậu nóng ẩm, nhiều dân tộc lộn xộn, quan hệ phức tạp, cũng không có ai muốn đi.
Trên triều vốn bởi vì Đường Chính Ngôn cưới Lâm Giang Quận Vương mà một bước lên trời, có khối người ghen tị, nhưng nhìn hắn có một vị nhạc phụ như Tĩnh Vương gia làm chỗ dựa, còn không phải vẫn đến nơi xa xôi cằn cỗi như huyện Vạn Thành mà nhậm chức sao? Vì vậy tình thế cân bằng. Quan hệ của Đường Chính Ngôn với vài vị đồng nghiệp trong Hàn Lâm Viện cũng bắt đầu dịu đi, nhân cơ hội kết được không ít giao tình.
Địa điểm ra ngoài đã định rồi, liền chuẩn bị đi nhậm chức. Huyện Vạn Thành quá xa, từ Du Kinh phải đi mất hơn một tháng, hiện tại đã là giữa hè tháng sáu, đúng là thời điểm tiết trời nóng nhất, chạy đến bên kia cũng khoảng tháng tám tháng chín, là lúc thu hoạch vụ mùa bận rộn, nhân thủ rối loạn, chỉ sợ không có thời gian bàn giao, cho nên tốt nhất là đi nhậm chức vào mùa đông.
Vì thế Đông Phương Hạo Diệp sau khi bàn bạc với Đường Chính Ngôn, kêu hắn qua mùa hè liền bắt đầu rời đi. Tháng tám rời đi, khoảng tháng mười đến nơi, khi đó ở bên kia đã thu hoạch xong vụ mùa, Huyện lệnh cũ cũng có thời gian cẩn thận bàn giao cho hắn. Chờ việc kết giao xong rồi, Đường Chính Ngôn cũng có thể ở bên kia an tâm đón năm mới, năm sau bắt đầu chính thức nhậm chức.
Bụng Bồ Đào cũng đã nhô ra, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều giống như heo, thức dậy thì ăn, ăn no lại ngủ, buổi tối còn có tinh lực lôi kéo Đường Chính Ngôn ân ân ái ái. Lúc này mới thành thân không được bao lâu, liền dưỡng đến trắng trẻo mập mạp.
Y mới có thai hơn ba tháng, thực ra bụng cũng chưa quá lớn, nhưng y đã khẩn cấp kêu người làm thật nhiều y phục dài rộng thùng thình cho dựng phu, mỗi ngày đều chống lưng ưỡn bụng mà đi lòng vòng trong sân, về đến nhà mẹ để cũng là dáng vẻ kiêu ngạo như khổng tước, khiến Công chúa Hoa Dung nhìn mà nhịn không được xem thường.
Nàng thật sự không hiểu nổi, lúc mang thai có thể nói là không hề đẹp, dáng người đều biến dạng, tháng của nàng còn lớn hơn Bồ Đào nữa, cũng không quá muốn gặp người, sao tứ đệ lại đắc ý như thế, hận không thể khiến tất cả mọi người đều nhìn vào bụng của đệ ấy chứ?
Tóm lại, tâm lý khác thường của Bồ Đào nữ nhân không thể hiểu rõ được (thực ra nam nhân cũng không thể hiểu nổi đâu).