Tiểu Bồ Đào Truy Phu Ký

Chương 18 :

Ngày đăng: 04:23 19/04/20


Bồ Đào đi dạo trên phố tơ lụa ở phía đông chợ, trùng hợp Đường Chính Ngôn cũng đang ở nơi này. Thành thân lâu như vậy, hắn cũng rất hiểu biết Bồ Đào, biết y thích y phục cùng tơ lụa. Bởi vậy lúc đi ngang qua điểm giao dịch tơ lụa nổi tiếng phía Tây Nam là Võ Dương này, đã muốn mua cho Bồ Đào một ít gấm Thục và tơ Mân, đưa về kinh thành cho y vui vẻ.



Hắn từ đằng xa đã thấy phía trước có một bóng dáng trẻ tuổi mặc sam y màu tím rất giống Bồ Đào, nhưng sau khi Bồ Đào mang thai thì ngoại trừ thân thể, dáng người cơ bản đã biến dạng, tư thế đi đường cũng khác trước rất lớn, khi Đường Chính Ngôn và y tách biệt thì bụng y còn chưa có lớn như vậy, bởi vậy Đường Chính Ngôn chỉ liếc mắt nhìn một cái, trên linh hồn thì nhận ra, nhưng lý trí lại chưa nhận ra nổi.



Lúc này có hai người qua đường đi từ phía đối diện đến, vừa đi cũng vừa quay đầu lại nhìn bóng dáng mặc tử sam kia. Người qua đường Giáp nói:



“Nam nhân kia thật kỳ lạ, nhìn tuổi y cũng không lớn lắm, sao lại có cái bụng lớn như vậy?”



“Ăn nhiều nên mập ra đi? Nhìn y phục y mặc là đồ của công tử nhà phú quý, so với nhị công tử nhà Trần viên ngoại phố chúng ta còn béo hơn.”



“Ai, người ta là có phúc khí. Nhưng ta thấy y còn béo đến mức sắp bằng dáng vẻ của nàng dâu nhà ta lúc sắp sinh ấy. Tuổi còn trẻ, không biết nỗi khổ của nhân gian mà.”



Đường Chính Ngôn vừa nghe vào tai, trong lòng liền động, bước chân vốn muốn rẽ vào cửa hàng tơ lụa bên cạnh ngừng lại, không tự chủ được mà đi theo bóng dáng tử sam ở phía trước kia. Tiểu tư của hắn ở phía sau còn lấy làm kỳ quái, sao Quận mã lại không vào tiệm chứ?



Lúc này Đường Chính Ngôn vừa để ý, liền nhận ra một người: không phải Bồ Đào, mà là Tiểu Trúc Tử bên cạnh Bồ Đào cùng hai thị vệ cao thủ kia.



Tiểu Trúc Tử vốn hai tay ôm hai cuộn tơ lụa Bồ Đào mua, sau đó hắn lại cảm thấy ôm thứ này thì không có cách nào chăm sóc tốt được cho chủ tử, liền xoay người nói với thị vệ ở phía sau:



“A Thành, ngươi cầm mấy thứ này giúp ta, ta lấy ô che cho thiếu gia, hình như bắt đầu mưa phùn rồi.”



Hắn vừa quay đầu lại như vậy, Đường Chính Ngôn liền lập tức nhận ra, không khỏi ngây người một chút, lập tức sợ hãi cực độ mà chạy đến, đồng thời hét lớn:



“Tiểu Trúc Tử!”



Tay Tiểu Trúc Tử run lên, thiếu chút nữa làm rơi tơ lụa trong tay xuống đất.



Bồ Đào cũng nghe thấy tiếng kêu, quay đầu lại nhìn, vừa vặn chạm mặt với Đường Chính Ngôn từ đối diện chạy đến.



“Ngươi, ngươi… Sao ngươi lại ở chỗ này!?”



Đường Chính Ngôn vừa tức vừa vội, nói chuyện cũng không lưu loát.



Bồ Đào ngày đêm ngóng trông đuổi theo phu quân muốn ở cùng một chỗ với hắn, nhưng lúc thật sự gặp được ở đầu đường, lại không hiểu sao bắt đầu cảm thấy chột dạ. Hơn nữa vừa thấy bộ dáng hùng hổ này của Đường Chính Ngôn, vui sướng gặp lại phỏng chừng không có, khả năng bị mắng một trận là không thoát được.



Trong mắt y khẽ chuyển, hai tay lập tức ôm lấy bụng kêu to:



“Ôi bụng ta đau quá, đau quá đau quá…”



Đường Chính Ngôn hoảng sợ, vội vàng luống cuống, đỡ lấy Bồ Đào nói:



“Sao vậy sao vậy? Sao lại đột nhiên…. Trời ạ, sao mới một tháng không gặp, bụng của ngươi lại lớn như thế này chứ?”



Đường Chính Ngôn quả thực là bị cái bụng giống như gần đủ tháng kia của Bồ Đào dọa, này này này… Quả thực giống hệt như quả bóng bị thổi khí lên vậy, sao mới một tháng đã lớn đến như thế? Khoảng hai vòng, không không, phải lớn hơn ba vòng mới đúng. Mức độ này… cũng quá dọa người rồi.



Tiểu Trúc Tử vội nói:



“Quận mã trước đừng nói việc này, thân thể thiếu gia không thoải mái, nhanh chóng gọi xe ngựa đến đưa về khách *** quan trọng hơn.”



“Đúng đúng, có thái y, ta có mang theo thái y đây.”



Đường Chính Ngôn lúc này tỉnh táo lại, nhanh chóng gọi người đi tìm xe ngựa, đỡ Bồ Đào lên xe quay về khách ***.



Vội vàng chạy đi một hồi như vậy, Đường Chính Ngôn cũng quên tính toán với Bồ Đào, chỉ lo ôm người trong lòng an ủi.



Trong xe ngựa, Bồ Đào rầm rì tựa vào trong ngực Đường Chính Ngôn, nghe hơi thở của hắn, nghe tim của hắn đập, cảm thấy cực kỳ an tâm, nhưng vẫn giả như không thoải mái, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, như bây giờ phải lấy cớ gì mới làm phu quân nguôi giận được.



Đến khách *** nghỉ lại, Đường Chính Ngôn vội vàng gọi thái y đi theo đến chẩn mạch cho Bồ Đào.



Bồ Đào rất hy vọng thái y kia có thể biết được ẩn ý mà nói y động thai khí hoặc là thân thể có chút suy yếu gì đó, nhưng đáng tiếc chính là thái y với y không có thần giao cách cảm.



“Quận mã yên tâm, Quận Vương vẫn tốt cả, thai nhi không sao, thân thể Quận Vương cũng vô cùng khỏe manh.”



“Không hề bị động thai khí sao?”



Đường Chính Ngôn cũng thông hiểu chút y thuật, lúc ở trên xe ngựa thì đã chẩn mạch cho Bồ Đào một chút, nhưng hắn dù sao cũng không phải đại phu, vẫn không yên lòng, lúc này quay lại khách *** liền nhanh chóng gọi thái y tới.



Thái y kia họ Chu, đúng là vị thái y ngày đó đã chẩn ra hỉ mạch cho Bồ Đào ở Tĩnh Vương phủ. Nghe vậy ông liền có chút không vui, thổi râu mép nói:



“Quận mã đây là không tin vào y thuật của lão phu sao?”



Đường Chính Ngôn vội nói:



“Không phải không phải, mong Chu thái y không hiểu lầm, ta đây là quan tâm sẽ bị loạn.”



Chu thái y mấy ngày nay ở cùng với Đường Chính Ngôn cũng không tệ, cho nên không tính toán, lại bổ sung thêm:



“Nhưng Quận Vương tẩm bổ quá mức, thai nhi phát triển rất cường tráng, lúc sinh sản sợ rằng sẽ khó khăn. Mong Quận Vương mấy ngày này không cần tẩm bổ thêm nữa, đi lại nhiều một chút, cũng có thể… Khụ, cũng có thể làm chuyện phòng the thích hợp. Như vậy khi sinh sản sẽ thuận lợi hơn.”



Bồ Đào đỏ mặt mà a một tiếng, Đường Chính Ngôn cũng có hơi xấu hổ.



Chu thái y tuy rằng kinh ngạc với việc Lâm Giang Quận Vương đột nhiên xuất hiện ở Võ Dương, nhưng ông là tay già dặn trong việc đối nhân xử thế, cũng không nói nhiều thêm, chẩn mạch xong liền đứng dậy cáo từ, để lại đôi phu phu nói chuyện.



Đường Chính Ngôn trải qua một hồi sợ bóng sợ gió này, cũng không có hoảng sợ cùng tức giận như lúc đầu mới nhìn thấy Bồ Đào, nhưng cũng hiểu được vừa rồi Bồ Đào nói đau bụng là đang hù dọa hắn, liền quay đầu trừng mắt liếc nhìn Bồ Đào một cái.
“Nô tài đi gọi Chu thái y đến xem cho ngài?”



Bồ Đào khoát tay:



“Chu thái y không hợp khí hậu, sau khi rời thuyền vẫn cứ mơ mơ màng màng. Năm nay tuổi tác cũng lớn rồi, vẫn đừng gọi lão thì hơn.”



“Vậy nô tài gọi Quận mã đến.”



“Đừng, ta không sao, nhịn một chút là qua thôi.”



Đường Chính Ngôn không chịu nổi việc ở mãi trong xe ngựa, bởi vậy có lúc cũng đi ra ngoài cưỡi ngựa một chút, Bồ Đào hâm mộ vô cùng, mấy lần cứng đầu muốn cưỡi ngựa, nhưng đều bị từ chối thẳng thừng, cuối cùng Bồ Đào không còn cách nào, chỉ có thể thầm than mà nhìn bụng.



Tiểu Trúc Tử thấy chủ tử vẫn cứ khó chịu đến mức xoa xoa bụng, lại thấy mấy ngày gần đây hình dạng bụng của chủ tử có chút kỳ lạ, trĩu hết cả xuống, giống như đang được treo bên hông, trong lòng ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt.



“Thiểu gia, ngài cũng sắp đến ngày sinh rồi, không phải là sinh sớm đi?”



Bồ Đào không cho là đúng mà nói:



“Không đâu, hoài thai vào tháng mười, ta đây còn sớm lắm.”



“Nhưng là bụng ngài lớn như thế… Không phải là thai song sinh chứ?”



Bồ Đào nghe vậy, cười khanh khách vui vẻ:



“Vậy thì càng tốt, sinh ngay được hai đứa, bớt lo nhiều. Tốt nhất là một nam một nữ, như vậy là trọn vẹn.”



Tiểu Trúc Tử nhìn y vô ưu vô tư như thế, không khỏi vô cùng ưu sầu. Thiếu gia ai, nếu là ở kinh thành, ngài đừng nói là sinh thai song sinh, dù là sinh ba sinh tư cũng không sao cả, nhưng dưới hoàn cảnh như hiện tại… Ngài đúng thật là đủ vô tâm mà.



Bồ Đào đang vui sướng, bỗng nhiên biến sắc, ôm lấy bụng hít sâu một hơi.



Tiểu Trúc Tử đã quen với dáng vẻ thỉnh thoảng bất chợt đau bụng của thiếu gia nhà hắn, không quá bận tâm, nói:



“Thiếu gia, có phải là lại đau hay không? Hay là nô tài kêu xe ngựa dừng lại một chút, để ngài nghỉ ngơi một lát?”



Bồ Đào đột nhiên nắm chặt lấy tay hắn, dùng sức nắm lấy, hai hàng lông mày nhíu lại nói:



“Trúc Tử, hình như có chút không đúng…”



Tiểu Trúc Tử vội hỏi:



“Không đúng chỗ nào?”



Bồ Đào cau mày nói:



“Đau đến mức có chút không đúng…”



Tiểu Trúc Tử mở to mắt, nhất thời không dám nói lời nào, chắc không phải là do cái miệng quạ đen của hắn nói trúng, thiếu gia sắp sinh non chứ?



Nhưng Bồ Đào sau khi trải qua trận đau này, lấy lại hơi.



Tiểu Trúc Tử run run nói:



“Nô, nô tài đi tìm Quận mã…. Nếu không chúng ta dừng, dừng xe đi.”



Bồ Đào trầm giọng nói:



“Chờ một chút.”



Y cúi đầu xoa xoa bụng, trong lòng cũng bắt đầu bất an.



Hai chủ tử không yên mà đợi thêm một lát, sắc mặt Bồ Đào có chút thay đổi, một tay nâng bụng, một tay vuốt ve xoa nắn phía trên cái bụng tròn vo nặng nề.



“Thiếu gia!” Tiểu Trúc Tử bắt đầu thực sự lo lắng:



“Nô tài đi tìm Chu thái y đến!”



Bồ Đào giữ chặt hắn:



“Đừng!”



Đến thời điểm quan trọng y vẫn rất bình tĩnh, nghĩ nghĩ rồi nói:



“Ngươi đi hỏi thăm một chút, nếu đẩy hành trình nhanh hơn, hôm nay có thể chạy đến huyện Vạn Thành hay không? Đừng nhiều lời!”



“Nhưng mà…”



Bồ Đào nắm chặt cổ tay hắn, thần sắc nghiêm nghị:



“Sinh hài tử không thể nào nhanh như vậy đâu, ngươi đừng lắm miệng! Đi nói cho Quận mã, chúng ta tốt nhất là buổi tối ngày hôm nay chạy đến được huyện Vạn Thành! Hiểu chưa!?”



Lúc Bồ Đào nghiêm mặt cũng rất có uy nghiêm, Tiểu Trúc Tử cũng là người hiểu chuyện, bất kể như thế nào chủ tử nhà hắn cũng không thể sinh hài tử ở giữa đường, có thể nhanh chóng chạy đến huyện Vạn Thành mới là quan trọng nhất.Hắn gật gật đầu, nhanh chóng nhảy khỏi xe ngựa đi tìm người.