Tiểu Bồ Đào Truy Phu Ký

Chương 3 :

Ngày đăng: 04:23 19/04/20


Bọn họ một đường chạy vội, mấy tên cường đạo kia lại càng đuổi càng gần. Lúc này lửa giận của Bồ Đào tăng vọt, nghĩ xem y đường đường là tứ công tử của Tĩnh Vương phủ, tiểu Quận Vương tương lai, há có thể bị vài tên đạo chích này đuổi kịp chứ? Vì thế rút kiếm ra, tính toán đấu cùng bọn chúng một trận.



Tiểu Trúc Tử mắt thấy chạy trốn cũng không phải là cách, đường này cũng rất hoang vu, chạy một lúc lâu cũng không gặp người nào, xem ra chỉ có thể nhận lấy khó khăn mà lên.



Hắn dừng xe ngựa lại, trung thành cầm kiếm chắn trước người Bồ Đào, ai ngờ Bồ Đạo lại không cảm kích, một tay đẩy hắn ra, nói:



“Tránh ra! Hôm nay bản công tử muốn đại khai sát giới!”



Tiểu Trúc Tử nhịn không được âm thầm xem thường. Vừa rồi bọn họ đấu một trận, nếu không phải tứ công tử luôn ở bên cạnh cản trở, Tiểu Trúc Tử đã có tự tin có thể từ dưới tay bọn chúng toàn thân trở ra, thậm chí còn không bị thương chút nào. Nhưng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy có chút nản lòng. Có một chủ tử không thể trông cậy được gì như thế, hôm nay bọn họ có thể tránh được vụ việc này không?



Mấy tên cường đạo kia thấy bọn họ không chạy nữa, không khỏi cười ha ha. Tên cầm đầu ngồi trên lưng ngựa, chỉ vào Bồ Đào nói:



“Vị này ta xem bộ dạng tuấn tú như thế, mang theo kiếm liền không đẹp nữa. Gối thêu hoa, vẫn là ngoan ngoãn mà bó tay chịu trói đi thôi.”



Bọn chúng vừa rồi đã thăm dò ra được võ nghệ của gã tiểu tư kia rất không tệ, chỉ sợ khó có thể đối phó. Nhưng vị công tử thiếu niên này tính cách nóng nảy, không đủ bình tĩnh, dễ dàng chọc giận. Chỉ cần bắt sống được công tử thiếu niên này trong tay, không sợ gã tiểu tư kia không bó tay.



Đông Phương Quân Đình lớn như thế rồi, thích nhất là nghe người khác khen y xinh đẹp đáng yêu. Giờ y mặc nữ trang đi ra ngoài còn có thể lừa người, từng người từng người đều coi y là tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, nhưng mấy năm này y phát triển có chút nhanh, vóc dáng cao vọt lên, gương mặt cũng dài ra, mũi, cằm dần dần hiện ra góc cạnh, càng lớn càng giống ngoại công Bắc Đường Ngạo của y, mặc dù vẫn xinh đẹp như thế, nhưng cuối cùng cũng không có người nhận nhầm y thành nữ tử nữa.



Đối với việc này Đông Phương Quân Đình cảm thấy vô cùng mất mát, sự chênh lệch trong lòng cũng có chút lớn. Nhưng y không phải tiểu hài tử, sẽ không quá dây dưa về việc đó, dù sao cũng không thể thay đổi được sự thật y là thân nam nhi, dây dưa cũng vô dụng a. Đây là hiện thực y không thể không đối mặt. Bởi vậy cũng dần dần quen với việc người ta khen y là công tử tuấn tú linh tinh gì đó, thỉnh thoảng còn có người khen y một tiếng là phong lưu tiêu sái gì đó nữa (thực ra y thật tình không có phong lưu a, đối tượng y phong lưu đều là nam…). Nhưng lúc này nghe thấy cường đạo vẻ mặt dữ tợn kia nói như thế, còn nói y là cái gối thêu hoa, liền thật sự khơi dậy lửa giận của y.



“Phi! Các ngươi là cái thứ gì chứ! Dám thoải mái phun ra mấy lời như vậy trước mặt ta?! Vừa rồi là tiểu gia ta hạ thủ lưu tình, hiện giờ sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại của ta!”



Mấy tên cường đạo kia phá lên cười. Trong đó có một tên cực kỳ đáng khinh nói:



“Lão đại, bộ dáng của tiểu ca này cũng không tồi, bán vào nam phong quán cũng có thể kiếm được một món lớn.”



Tên cầm đầu cường đạo đánh giá Bồ Đào vài lần, vuốt cằm say mê nói:



“Nghe ngươi nói, đúng là con đường tiền tài! Ha ha ha, tên tiểu tư kia cũng không tệ, đều không buông tha! Lên!”



Mấy kẻ kia nói xong liền phóng ngựa xông tới.



Tiểu Trúc Tử phản ứng cực nhanh, lập tức vung kiếm bổ về phía chân ngựa, mấy tên cường đạo ngồi không vững, vừa quát mắng vừa xuống ngựa, lao vào đấu với hai người.



Võ nghệ của Bồ Đào mặc dù kém, nhưng ánh mắt tốt, khinh công cao, chạy tới chạy lui, mấy kẻ kia cũng không bắt nổi y.



Bồ Đào đang đắc ý, đột nhiên một tên cường đạo ở phía sau ném một đám phấn vàng lại đây, y cùng Tiểu Trúc Tử đang ở hạ phong, nhất thời vừa vặn hít vào.



Tiểu Trúc Tử hô to một tiếng:



“Công tử cẩn thận, là mê dược! Nhanh bịt mũi miệng lại!”



Đáng tiếc lời này nói ra quá chậm, Bồ Đào không cẩn thận hít vào hai hơi.



Hiệu lực của mê dược kia rất mạnh, nội lực của Bồ Đào không đủ thâm hậu, nhất thời cảm thấy toàn thân có chút bủn rủn. Tiểu Trúc Tử thấy tình thế không ổn, đột nhiên ngẩng đầu huýt một tiếng sáo cao vút, xe ngựa vốn đang dừng ở xa xa được ngựa kéo chạy vội quay lại.



“Công tử đi mau!”



Tiểu Trúc Tử thừa dịp xe ngựa tách mấy tên cường đạo kia ra, bộc phát sức mạnh thật lớn, đẩy Bồ Đào lên xe ngựa.



Tên cường đạo cầm đầu quát:



“Muốn chạy? Không có cửa đâu! Chém tiểu tử này trước đã!”



“Tiểu Trúc Tử —“



Bồ Đào nằm sấp trên xe ngựa, đầu váng mắt hoa, vươn tay muốn kéo Tiểu Trúc Tử.



Ai ngờ Tiểu Trúc tử lại một kiếm chọc vào mông ngựa, hô lớn một tiếng:



“Công tử đi trước đi!”



Quay lại giữ chân mấy tên cường đạo kia.



Nội lực của hắn thâm hậu, nhất thời chưa chịu ảnh hưởng của mê dược, chém ngã một kẻ trong đó. Nhưng hắn thế đơn lực mỏng, Bồ Đào ở trên mã xa chạy vội liếc mắt nhìn một cái cuối cùng, là tên cường đạo cầm đầu kia một kiếm đâm xuyên qua bả vai của Tiểu Trúc Tử.
Đường Chính Ngôn liếc mắt trừng nó một cái, Đường Chính Lễ vội vàng im miệng.



Bồ Đào chỉ cảm thấy Đường Chính Ngôn dịu dàng dùng nước thấm lên tóc mình, động tác nhẹ nhàng chậm rãi lưu loát, bàn tay to mềm nhẹ ấn xoa da đầu của mình, dần dần có loại cảm giác thoải mái thả lỏng.



Bồ Đào từ nhỏ đến lớn, ngay cả phụ thân thân sinh của y cũng không cẩn thận gội đầu cho y như thế, đáy lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, giống như có chút gần gũi xa lạ, lại có chút mới mẻ.



Đường Chính Ngôn giống như đã quen, cẩn thận thấm ướt mái tóc đen dày của Bồ Đào, bôi bồ kết lên, nhẹ nhàng xoa xoa, cười nói:



“Tóc của Phương công tử thật không tệ a.”



Bồ Đào đỏ mặt lên, nói:



“Đừng gọi ta là Phương công tử, gọi ta Phương Đình là được rồi.”



“Ừm. Vậy ngươi cũng đừng gọi ta là Đường công tử, cứ gọi ta Chính Ngôn là được.”



“Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta mà.”



Đường Chính Ngôn mỉm cười:



“Vậy không bằng ngươi gọi ta là ân nhân đâu, người khác còn tưởng rằng ta họ ‘Ân’, tên ‘Nhân’ mà.”



Bồ Đào cười khúc khích, nói:



“Không ngờ được… Chính Ngôn ngươi còn khôi hài như thế.”



Đường Chính Lễ ở bên cạnh kêu lên:



“Ôi, Phương Đình ngươi chính là người đầu tiên khen ca ta là người khôi hài. Ngươi không biết ca ta này bình thường có rất đứng đắn, luôn nghiêm mặt dạy dỗ ta.”



Đường Chính Ngôn nói:



“Nếu đệ đứng đắn một chút, ta cần gì phải dạy dỗ đệ? Đi đổi chậu nước khác đi.”



Đường Chính Ngôn vừa gội vừa giúp Bồ Đào mát xa da dầu nhẹ nhàng, Bồ Đào rất nhanh có chút mệt mỏi muốn ngủ.



Đường Chính Lễ đổi một chậu nước khác đến, Đường Chính Ngôn gội sạch sẽ bồ kết trên tóc y, cầm thấy khăn vải nhẹ nhàng lau nước.



Đợi thu dọn xong, Đường Chính Ngôn chuẩn bị ôm Bồ Đào quay về phòng, ai ngờ xoay người nhìn lại không khỏi sửng sốt. Thì ra Bồ Đào không biết đã ngủ từ lúc nào, lông mi thật dài khép trên mí mắt thon dài, nhẹ nhàng lay động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, bộ dáng vô cùng thoải mái thích ý.Đường Chính Ngôn không khỏi cong miệng mỉm cười, âm thầm lắc đầu: Đúng là một hài tử.



Đường Chính Lễ cũng để ý đến, nhỏ giọng nói với Đường Chính Ngôn:



“Chậc chậc, thật là một mỹ nhân, đáng tiếc lại là nam.”



Đường Chính Ngôn lại gõ một cái lên đầu nó, ý bảo nó nhỏ giọng chút, mình thì nhẹ chân nhẹ tay ôm lấy Bồ Đào.



Bồ Đào ngủ cũng không sâu, chỉ là vì Đường Chính Ngôn gội đầu cho y thấy rất thoải mái, mới không khỏi thiếp đi. Lúc này Đường Chính Ngôn vừa chạm y, đã lập tức tỉnh lại.



Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, Đường Chính Ngôn đang xoay người trước mặt y, cách y rất gần, thấy y tỉnh lại, liền tự nhiên mà mỉm cười với y.



Đường Chính Ngôn vốn rất thanh tú nhã nhặn, nhưng Bồ Đào nhà ta luôn thừa thãi mỹ nam mỹ nữ, tướng mạo như vậy của Đường Chính Ngôn gần như không khác người qua đường là bao, lại bởi vì là ân nhân cứu mạng của mình, cho nên trước đó vẫn chưa để ý đến tướng mạo của hắn. Nhưng lúc này ánh mặt trời chiếu đến từ phía sau Đường Chính Ngôn, chiếu lên gương mặt tươi cười hiền hòa ấm áp này, lại đặc biệt trở nên tuấn mỹ nhu hòa.



Bồ Đào không hiểu vì sao, giống như bị sét đánh trúng, toàn thân có một luồng điện tê dại chạy qua, trái tim đập bình bịch, máu trong nháy mắt xông lên đỉnh đầu.



Đường Chính Ngôn vẫn chưa để ý đến ánh mắt của y, cẩn thận ôm lấy y, quay vào trong nhà.



“Được rồi, ta giúp ngươi lau người.”



Đường Chính Ngôn thay một thân áo ngắn, thiếu đi vẻ nhã nhặn của người đọc sách, lại có vẻ thành thục hơn rất nhiều, có vài phần phong thái của người trẻ tuổi.



Mạt đỏ ửng trên mặt Bồ Đào vừa lui đi lần thứ hai lại dâng lên, lắp bắp nói:



“Không, không cần, ta, ta tự mình làm.”