Tiểu Bồ Đào Truy Phu Ký
Chương 7 :
Ngày đăng: 04:23 19/04/20
Đường Chính Ngôn vừa rồi bị đôi mắt hẹp dài kia của y chạm một cái vào tâm trí, tim có hơi đập nhanh hơn, bản thân còn kinh ngạc không biết là có chuyện gì. Nhưng hắn càng lấy làm lạ chính là hai ngày nay đồ ăn của khách *** đều đặc biệt tốt, mỗi lần bưng đồ ăn lên đều đặc biệt đẹp mắt, ăn vào khiến hắn hết hồn, không biết là tốn bao nhiêu bạc. Kết quả đến hỏi chưởng quầy, cũng chỉ hơn mười văn mà thôi.
Đường Chính Ngôn không phải con cái gia đình nghèo khổ chưa từng hưởng qua cuộc sống phú quý, ăn hai lần liền phát hiện những đồ ăn này đều tinh xảo quý giá. Hắn cũng không phải một học trò chưa từng trải sự đời, tự nhiên không tin những món ăn bậc này này chỉ cần hơn mười văn là có thể mua được, cho nên cảm thấy kỳ lạ. Nhưng cuộc thi của hắn sắp đến, thật sự không có tâm lực để truy cứu, chỉ đợi sau khi kỳ thi huyện kết thúc thì mới tìm hiểu đến cùng.
Mấy ngày nay tâm tình của hắn vô cùng tốt, cũng nắm chắc mười phần với kỳ thi huyện lần này. Ngược lại Bồ Đào rất là khẩn trương, giống như nước tưới cuồn cuộn chảy vào ruộng nhưng không bổ sung được cho y chút nào, chốc lát thu dọn hòm xiểng chốc lát lại kiểm tra sách vở, có khi lại không làm gì chống cằm gục xuống bàn ngơ ngác nhìn hắn, mặt một chốc thì cười một chốc lại buồn, cũng không biết là làm sao. Hơn nữa không biết từ khi nào thì, xưng hô của y với Đường Chính Ngôn cũng từ ‘Chính Ngôn’ đổi thành ‘Đường đại ca’.
Đường Chính Ngôn tâm vững như đá, kiên định vô cùng, mặc dù bị cử chỉ kỳ lạ của Bồ Đào khiến cho hoang mang, nhưng kiên cường không chút dao động, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của chính mình, hạ quyết tâm chờ sau kỳ thi huyện lại đi quan tâm Bồ Đào.
Đảo mắt đã đến ngày thi huyện. Đường Chính Ngôn mang theo một cái giỏ lớn cùng một đám tú tài khi mặt trời còn chưa ló rạng đã xếp thành hàng dài chờ tiến vào trường thi. Bồ Đào kéo ống tay áo của hắn vẻ mặt khẩn trương mà đứng bên cạnh hắn.
Đường Chính Ngôn vẫn giữa nguyên bộ dáng bình tĩnh thong dong, cho dù nhìn thấy phía trước có tú tài vì trộm giấu bài văn mà bị đuổi ra khỏi trường thi, quỳ gối bên ngoài vừa khóc vừa kêu, mặt hắn cũng không hề đổi sắc. Trái lại Bồ Đào có chút sợ hãi, khẩn trương mà nuốt nước miếng, giống như người sắp vào kiểm tra là chính y.
Đường Chính Ngôn trấn an:
“Đừng khẩn trương, không sao đâu.”
“Ừ.”
Bồ Đào gật đầu lung tung, lưu luyến không rời mà nhìn hắn.
Hôm nay nhị ca Đông Phương Quân Thành của y sẽ đến đây, chờ Đường Chính Ngôn vào trường thi rồi sợ rằng mình sẽ bị nhị ca bắt về, đến lúc đó giải thích thế nào với nhị ca đây? Y muốn ở lại bên cạnh Đường Chính Ngôn mà. Thật sự là nghĩ mà thấy đau đầu.
Đường Chính Ngôn thấy y mặt mày ủ ê, cho rằng y còn đang sợ hãi, lại ôn nhu nói:
“Chỉ cần đi thẳng thắn ngồi ngay ngắn, sẽ không sợ kiểm tra. Không cần lo lắng.”
Bồ Đào vặn vẹo thân mình, nhỏ giọng nói:
“Khoa thi này ngươi có nắm chắc không?”
Y cũng không biết rõ về trình độ của Đường Chính Ngôn, thỉnh thoảng chỉ lật qua mấy bài viết của hắn, bản thân mình cũng là phần lớn xem không hiểu, không khỏi hối hận lúc trước sao không đọc nhiều sách với thái phó một chút. (Y là đi theo tam ca vào cung đọc sách, nhưng thái phó Hoàng thượng khâm điểm dạy cho Thái tử đều là sách trị quốc, mà không phải sách dự thi, hơn nữa Bồ Đào không quá bỏ công đọc sách, cho nên trình độ coi như là gà mờ.)
Đường Chính Ngôn mỉm cười, cũng không nói gì.
Bồ Đào nhìn vào ánh mắt của hắn liền biết là hắn đã nắm chắc, thực ra chính mình cũng vô cùng tin tưởng hắn, vừa rồi hỏi một câu kia cũng chỉ là muốn an tâm hơn thôi.
Mắt thấy sắp đến lượt Đường Chính Ngôn, Bồ Đào bỗng nhiên lấy hết dũng khí khẩn trương mà nắm chặt tay hắn, mặt đỏ bừng mà thấp giọng nói:
“Đường đạ ca, chờ ngươi ra rồi, ta có lời muốn nói với ngươi. Ngươi, ngươi phải chờ ta.”
“Được. Đến ta rồi, ta đi vào trước.”
Đường Chính Ngôn mặt không chút thay đổi rút tay lại, thầm lắc lắc tay, nhấc sọt đi vào trường thi, trong lòng thầm than: Bồ Đào ngươi khí lực thực sự rất lớn ngươi có biết không? Tay thiếu chút nữa là bị ngươi nắm gãy!
Bồ Đào đứng ở ngoài cửa lớn, ngây người nhìn Đường Chính Ngôn sau khi tiếp nhận toàn bộ kiểm tra thì đi vào trường thi, trong lòng không biết là tư vị gì, chỉ cầu nguyện Đường Chính Ngôn nhất định phải thi đỗ! Chỉ có thi đỗ, mới có thể tham dự kỳ thi mùa xuân sang năm đỗ Tiến sĩ, như vậy bọn họ mới có thể ở cùng một chỗ.
Cổng lớn của trường thi chậm rãi đóng lại, gia nhân phó hạ đến tiễn người cũng chậm rãi tán đi, chỉ có Bồ Đào còn đứng ở tại chỗ không rời đi.
Y ngây người ngẩn ra nhìn cổng lớn, hận không thể nhìn thấy được tình hình của Đường Chính Ngôn ở bên trong. Cũng không biết là qua bao lâu, cho đến khi một bàn tay vỗ vỗ lên vai y.
“Nhị, nhị ca!”
Bồ Đào vừa quay đầu lại liền bị kinh hãi.
Đông Phương Quân Thành sắc mặt không đổi, thản nhiên nói:
“Đi thôi.”
Nói xong xoay người lên một chiếc xe ngựa ở phía sau.
Bồ Đào chần chừ một chút, chậm rãi xê dịch qua đó, chậm rãi leo lên xe ngựa, chậm rãi mà ngồi xuống.
Đông Phương Quân Thành nói:
“Còn muốn ta mời đệ sao?”
Bồ Đào nhanh chóng thành thành thật thật mà ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, cúi đầu nói:
“Nhị ca, thật xin lỗi.”
Đông Phương Quân Thành lúc này trong chốc lát đã đánh giá đệ đệ từ trên xuống dưới vài lần, thấy y gầy đen, nhưng chiều cao cũng tăng lên, gương mặt nhỏ nhắn mượt mà lúc đầu trở nên hẹp dài, cằm có độ cung kiên định nam tính, mặc dù vẫn tuấn tú xinh đẹp, lại có thêm một phần tuấn mỹ oai hùng.
Hắn thầm gật đầu trong lòng. Xem ra khoảng thời gian này Bồ Đào tuy rằng chịu không ít khổ, nhưng thu hoạch cũng không tồi.
Nhưng nhớ tới nam tử vừa rồi đi vào trong trường thi kia, sắc mặt Đông Phương Quân Thành lại lạnh xuống.
“Đệ có biết lần này đệ trốn nhà rời đi khiến phụ vương và phụ thân lo lắng bao nhiêu không? Phụ vương xuất động toàn bộ nhân thủ Đông Môn, phụ thân tự mình đi tìm đệ. Thậm chí cả Hoàng bá phụ cũng điều động quan phủ tìm người.”
Bồ Đào khẽ run lên, không nghĩ tới mọi chuyện lại ầm ĩ lớn như thế, yếu ớt nói:
Bồ Đào đỏ mặt cúi đầu, xoay xoay ngón tay không nói gì.
Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy vẻ mặt của y không đúng, trong lòng thấy khả nghi, nói:
“Xảy ra chuyện gì? Con có chuyện gì?”
“Phụ thân, con…”
“Phụ thân, người vất vả một đường, nhất định là mệt rồi, không bằng người đi tắm nước ấm trước? Hài nhi đã kêu bọn họ chuẩn bị cơm canh, ăn cơm xong người lại nói chuyện với tứ đệ tiếp được không?”
Đông Phương Quân Thành luôn luôn ở bên cạnh nhìn phụ tử hai người bọn họ xa cách lâu ngày gặp lại, lúc này thấy Bồ Đào muốn nói, liền vội vàng chen vào.
Bắc Đường Diệu Nguyệt hoài nghi mà liếc mắt nhìn nhị nhi tử một cái, lại không nói gì, thản nhiên nói:
“Ừ. Ta cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước một lát, Quân Thành, con đi ra ngoài đi. Bồ Đào ở lại hầu hạ ta.”
Đông Phương Quân Thành nghe vậy, vội cười nói:
“Phụ thân, Bồ Đào tay chân vụng về sao có thể chăm sóc người chứ? Hay là để cho con đi. Con kỳ lưng giúp người nhé. Khi còn bé người không phải thường khen con kỳ lưng là thoải mái nhất sao?”
“Đó là lão cha của con, ta cũng không cần con kỳ lưng. Đừng dài dòng nữa, đi ra ngoài.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt cười như không cười trừng mắt liếc nhìn nhị nhi tử một cái, ánh mắt vô cùng sắc bén, càng thêm khẳng định mặt này có vấn đề.
Đông Phương Quân Thành không còn cách nào khác, đành phải trừng mắt liếc Bồ Đào một cái cảnh cáo, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Bồ Đào hiểu được cái nhìn kia của nhị ca là có ý gì, chính y lại không cảm thấy việc này có gì mà không thể nói với phụ thân. Đương nhiên, nếu là phụ vương y tới y nhất định sẽ càng nói nhanh lại không hề có chút do dự, bởi vì phụ vương nhất định sẽ ủng hộ y. Nhưng phụ vương nói rồi y lại muốn cân nhắc nên thẳng thắn thì sẽ tốt hơn.
Nước ấm thùng tắm đã chuẩn bị xong, Bồ Đào ở trong phòng tắm vô cùng ân cần mà hầu hạ phụ thân tắm rửa, còn chủ động kỳ lưng cho phụ thân. Sau đó sắp xếp cơm canh, lại bưng trà xới cơm.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đời này đây là lần đầu tiên được nhi tử dốc lòng hầu hạ như thế, không khỏi nheo mắt lại, trong lòng hiểu rõ. Y trước đó lôi kéo Bồ Đào hỏi y mọi chuyện trải qua lần này, nghe Bồ Đào kể lúc ấy bản thân gặp nguy hiểm thế nào, tính mạng khó giữ được ra sao, ba huynh đệ Đường Chính Ngôn, Đường Chính Lễ cứu y như thế nào, Đường Chính Ngôn lại cẩn thận tỉ mỉ chữa thương cho y, chiếu cố y ra sao vân vân, nhìn hai mắt Bồ Đào không hề che giấu yêu thương trìu mến, còn có gì mà không hiểu rõ?
Bắc Đường Diệu Nguyệt vô cùng cảm kích ơn cứu mạng của Đường gia, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng nhi tử động tâm, lại phải kiểm tra từ mặt khác.
“Phụ thân, Đường đại ca thật sự là người tốt, hơn nữa rất có lòng cầu tiến, kỳ thi lần này nhất định sẽ trúng. Phụ thân…”
Bồ Đào khoa trương mà nhiệt tình kể lại một lần những chuyện đã trải qua, hy vọng để lại cho phụ thân một ấn tượng tốt, nhưng thấy phụ thân mặt vẫn không chút thay đổi, không khỏi kéo ống tay áo của y vò tới vò lui.
Bắc Đường Diệu Nguyệ nói:
“Làm sao?”
“Phụ thân ——“
Bồ Đào kéo dài giọng, ngọt ngào mà làm nũng.
Bắc Đường Diệu Nguyệt kéo tay áo lại, nói:
“Có chuyện cứ nói thẳng, đừng có vặn vặn vẹo!”
Bồ Đào nhìn lướt qua sắc mặt của phụ thân, nhất thời có chút do dự, không dám nói là mình ‘coi trọng’ Đường Chính Ngôn. Có lẽ y nên từ từ, trước tiên để phụ thân gặp mặt Đường đại ca một lần, để lại ấn tượng tốt rồi mới tiến thêm một bước? Nhưng phụ thân khẳng định sẽ không để cho y ở lại nơi này lâu, sắp không còn thời gian rồi mà!
Bồ Đào gấp đến độ sắp bật khóc. Y cũng chỉ là muốn tìm một trượng phu, sao lại khó như vậy chứ? Nếu y là nữ hài tử, lúc này không cần y nói có thể lấy thân báo đáp, phụ thân chưa chắc đã không đồng ý. Ô ô ô…
Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy sắc mặt y trở nên ảm đạm, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó đến khổ sở, đáy lòng không khỏi mềm nhũn. Thực ra lần này Bồ Đào tìm được đường sống trong chỗ chết, quả thực khiến người làm phụ thân như y nghĩ mà thấy sợ hãi không thôi, đối với yêu cầu của nhi tử cũng bất giác mà phóng khoáng hơn không ít. Chỉ cần Bồ Đào khỏe mạnh bình an mà còn sống, mỗi ngày đều có thể vui vẻ hạnh phúc mà sống một đời, những thứ khác cũng không quan trọng.
Thôi thôi. Bắc Đường Diệu Nguyệt thở dài trong lòng, nói;
“Con không phải là coi trọng Đường Chính Ngông kia chứ?”
Bồ Đào bất chợt bị phụ thân hỏi trúng tâm sự, không khỏi hơi kinh hãi, gương mặt lập tức đỏ bừng, quanh co không nói nên lời.
Bắc Đường Diệu Nguyệt cười khẽ một tiếng, nhéo mặt y một cái, nói:
“Lúc này con còn ngượng ngùng làm gì. Cũng không biết là ai, từ nhỏ đã ở bên tai ta nói tương lai muốn tìm một trượng phu tốt để gả đi.”
“Phụ thân ——“
“Được rồi, đừng nhõng nhẽo với ta. Con quay lại khách *** nhìn xem, nếu vị Đường công tử kia buổi tối có tiện, mời hắn đến gặp ta, buổi tối cùng ăn một bữa cơm.”
Bồ Đào giật mình:
“Ai nha, không xong! Đường đại ca chắc thức dậy rồi! Con phải nhanh chóng quay về! Phụ thân con đi trước, buổi tối sẽ cùng Đường đại ca đến đây.”
Nói rồi nhanh như chớp chạy biến đi.
Khóe miệng Bắc Đường Diệu Nguyệt giật nhẹ. Đều nói nữ nhi trời sinh hướng ra bên ngoài, sao y sinh nhi tử mà cũng hướng ra bên ngoài chứ? Ai…