Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 31 : Thượng

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Ta cố gắng vận dụng triệt để sức mạnh của đôi mắt chớp nháy liên tục.



Ông chủ phân vân.



Hoàng Thượng đứng bên thì không ngừng thêm dầu vào lửa, đạp đổ hình tượng ngây thơ, trong sáng mà ta đang ra sức tạo nên.



Kết quả cuối cùng, ta cùng Hoàng Thượng tới phòng bếp rửa bát trừ nợ.



Ta cùng hắn hai mắt giao nhau.



Hắn ôn hòa nở nụ cười, ta cũng nhu hòa đáp lại.



Tửu quán này tùy đồ ăn rất đắt, nhưng kẻ có tiền nơi đây không phải ít, mà kẻ sĩ diện, khoa trương thì nhiều vô số nên việc buôn bán nơi này rất tốt. Cũng chính vì thế mà chén bát cần phải rửa không ngừng được đưa vào.



Hoàng Thượng từ nhỏ bàn tay chưa bao giờ bị dính bẩn thì làm sao có thể làm được cái công việc này chứ. Và hệ quả là cứ rửa được một cái bát thì một cái đĩa sẽ ra đi.



Còn ta, mặc dù không mấy khi làm vỡ bát đĩa nhưng ‘được cái’ rửa không sạch cho lắm. Đồ ăn mà dính lại trên chén bát là chuyện bình thường.



Bếp trưởng thấy vậy liền trừng mắt với Hoàng Thượng. Nhưng Hoàng Thượng là ai chứ, người thường sao có thể địch lại ánh mắt của hắn.



Thế là mục tiêu lại chuyển sang người ta. Ta cũng đâu thua kém. Ta nhìn bếp trưởng khe khẽ nở một nụ cười đến là nhu hòa. Ngay lập tức mặt hắn ửng hồng ngay.



Phá tan không gian bức bách trong phòng bếp, một người cuống cuồng lao vào bếp la lên: “Không xong rồi, không xong rồi!”



Bếp trưởng nghiêng đầu qua nhìn, người nọ vội nói: “Bát, đĩa đã hết sạch rồi!”



Ta cùng Hoàng Thượng không hẹn nhìn nhau rồi lại nhìn đống sành sứ vỡ vụn cả đống nằm một góc.



Ta nháy mắt nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng nháy mát nhìn ta.



Ta nói: “Dù sao, dù sao thì võ công ta rất lợi hại, ta, ta đành phải bỏ ngươi lại thoát thân trước a…” Ta nhỏ giọng nói.



Nghe vậy, hắn liền dùng bàn tay ướt nhẹp kéo áo ta lại nói: “Đây là đại tội, ngươi cho rằng, ta sẽ bỏ qua cho ngươi?” Trên mặt hắn vẫn là nụ cười ôn hòa như thường.



… Hoàng Thượng, ngươi, ngươi chẳng lẽ thích làm chân sai vặt sao…



Ta thật khóc không ra nước mắt mà.
Lão chủ run rẩy nói không ngừng, càng nói càng lớn. Ta nhìn nhị sư huynh hỏi: “Ngươi có mang theo ngân lượng không?”



Nhị sư huynh gật đầu.



Ta bảo hắn đưa cho ta một nghìn hai trăm lượng, hắn liền đưa cho ta hẳn một tấm chi phiếu.



Đem chi phiếu đưa cho ông chủ, cười dài nói: “Bên trong còn có một người, đừng quên hắn còn nợ ngươi bảy trăm hai mươi lượng, cố gắng mà đòi đến tận kiếp sau của kiếp sau của kiếp sau của kiếp sau… của hắn đi.” Nói xong, ta xoay người bước xuống phố.



Phía sau, nhị sư huynh vẫn bám theo không rời một bước.



Ta đi từ thành đông qua thành tây, lại từ thành tây chạy qua thành nam, rồi lượn từ thành nam qua thành bắc, sau cùng lại trở về thành đông.



Cuối cùng, người phía sau cũng phát phiền, tay phải liền sử dụng lực kéo ta vào lòng mà ôm, mà siết.



Người đó lịa kéo ta đi vào vào phòng trọ, mở cửa, ngồi xuống mép giường.



Hai mắt người ngồi trên giường kia không hề chớp nhìn thẳng vào mắt ta hỏi: “Mấy năm nay, ngươi sống tốt không?”



Trong mắt chuyển động hai vòng, ta nói: “Nhận được gia gia, gia gia đối ta tốt lắm.”



“Nghe nói, thiếu gia của Tô phủ Tô Nhiên phải nhập cung?”



“Nhị sư huynh, đó không phải là ta.”



“Không phải ngươi thì là ai? Chẳng lẽ Nhiên nhi không phải là Tô Nhiên, thiếu gia Tô phủ?”



Ta lập tức không nói ra lời.



Hai tay hắn đặt trên vai ta, khoảng cách giữa hai khuôn mặt ngày càng gần.



Hơi thở nóng ấm chậm chậm phả trên mặt ta, môi áp môi, đầu lưỡi hắn nhanh chóng vờn quanh hai cánh môi của ta hết liếm lại hút.



Trong lòng tự nhiên nổi lên một cảm giác quỷ dị.



Nghĩ muốn đẩy người trước mặt ra lại phát hiện thấy toàn thân mình tựa như không còn chút khí lực nào cả.



Lưu luyến rời bỏ hai cánh môi, lại chậm rãi trượt xuống dưới.



Xiêm y từng lớp bị hắn mở banh.