Tiểu Dạ Khúc

Chương 14 : Cô ngốc

Ngày đăng: 12:26 30/04/20


Edit: Salween



Beta: Gà



Kim Tịch vì đề cao “Giá trị con người” của mình nên thật sự tặng Bạc Diên vài túi đồ ăn vặt.



Kinh Trì biết, anh luôn luôn coi những thứ đồ ăn đầy chất hóa học này là “đồ ăn rác rưởi”, khiến người ta bị táo bón.



Kinh Trì thương lượng với anh, muốn rao bán những món quà vặt này ngoài hành lang phòng ngủ. Những tên đàn ông tứ chi phát triển kia cứ đói mãi vào buổi tối, sau khi ký túc xá đến giờ giới nghiêm đóng cửa thì mang mấy thứ này bán sang tay, có thể nâng giá lên mấy lần, đến lúc đó hai người chia đôi.



Bạc Diên dễ như trở bàn tay đập quyển sách vào đầu anh ta: “Nằm mơ.”



Mấy ngày nay, mỗi buổi tối, Hứa Triều Dương đều có thể nghe thấy tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt” ở giường dưới.



Anh ta ló đầu xuống, thấy Bạc thiếu gia của anh ta gác chân dài lên bàn ngồi đọc sách, trên tay cầm miếng khoai tây chiên, ăn ngon lành.



Hứa Triều Dương sáp tới, hết sức bi tráng nói: “Bạc thiếu gia, tớ biết cậu không thích ăn những thứ đồ ăn rác rưởi này, làm anh em tớ có thể chia sẻ với cậu…”



Nói xong anh ta chìa cái chân chó xấu xa về phía bịch bánh, Bạc Diên không cản, Hứa Triều Dương lòng tràn đầy vui mừng cầm lấy bịch bánh, không nghĩ rằng trong túi đã trống không.



“Mẹ! Cậu ăn cái gì mà ăn hả, cái này ăn hết rồi!”



Kinh Trì cười nhạo Hứa Triều Dương: “Chưa ăn xong còn để cậu đắc ý chắc.”



“Cậu ấy không phải nuôi dạ dày như thần tiên, ghét nhất là ăn đồ ăn vặt sao.”



“Cũng phải nhìn xem là đồ ăn vặt ai cho.”



Hứa Triều Dương hận đến nghiến răng, nghĩ Bạc Diên thật quá đáng.



Từ lúc anh và Thẩm Bình Xuyên đạt được hiệp nghị quân tử hiểu mà không cần nói, địa vị của anh bên người Tiểu Tịch thối đã vượt qua bà mẹ huấn luyện là anh ta, nghe mà tan nát trái tim.



Hiện tại quan hệ của hai người tốt không chịu được.



Mỗi buổi tối, Bạc Diên đều đưa Kim Tịch đi chạy bộ, nói cho sang là tăng cường sức khỏe, nhưng chỉ là để được ở một mình với người ta nhiều hơn.



Ngoại trừ chạy bộ buổi tối, mỗi ngày Kim Tịch đều phải đi gặp Bạc thiếu gia báo cáo đời sống và tình hình học tập.



Phần lớn là việc nhỏ vụn vặt, Bạc Diên luôn nhìn tin tức hiện ra trên điện thoại, trong đáy mắt đều trở nên dịu dàng hơn nhiều.



Hai ngày nữa là kỳ nghỉ quốc khánh.



Lâm Lạc thảm thương nhất, lúc này bị người nhà tới bắt đi du lịch gia đình, nói đi là đi ngay lên núi Thái Sơn.



Cô ấy gửi video toàn đầu người vào nhóm chat, rộn rộn ràng ràng nhìn không thấy đâu là bờ.



Cô gái đông bắc đáng thương, bị ngăn ở trước không thể vào, cũng không thể lùi lại vào thang mây, video quay được vẻ mặt bất lực tuyệt vọng khi bị ép thành nhân bánh.



Cứ cách mỗi mười giây đồng hồ, lại bước thêm một bậc cầu thang.



Duy trì theo cái tần suất này, cô ấy bò đúng hai tiếng, cuối cùng mẹ nó đã đến chỗ xếp hàng mua vé.




Thấy cô nghiêm túc với chuyện này như vậy, Bạc Diên cười nhẹ, xoa xoa đầu cô —



“Cô ngốc.”



Sở Chiêu, Hứa Triều Dương: …



Thế nào mà mẹ nó một câu “cô ngốc” còn nghe thành mùi cưng chiều vậy.



Hứa Triều Dương cười nói với Bạc Diên: “Tớ đang nói với các em gái ấy à, lá gan của Bạc Diên là lớn nhất! Có cậu khẳng định không xảy ra chuyện gì.”



Sở Chiêu: “Á? Không phải anh vừa nói học trưởng Bạc Diên nhát như chuột…”



Hứa Triều Dương nhẹ nhàng đạp Sở Chiêu một cái, Sở Chiêu: “A!”



“Thời gian chưa muộn lắm, vào trận thôi!”



Kim Tịch cầm ống hút trà sữa của cô, có chút đáng tiếc nói: “Trong trà sữa vẫn còn có rất nhiều trân châu chocolate, ném đi rất tiếc, lãng phí.”



Sở Chiêu nói: “Đừng uống nhiều nước như vậy, chờ lát nữa muốn đi vệ sinh cũng không được đâu, một khi đi vào căn phòng bí mật, trừ phi qua ải, nếu không sẽ không ra được.”



Kim Tịch chọc chọc ống hút: “Còn dư rất nhiều đó.”



Ánh mắt Bạc Diên nhìn qua bên cạnh, rơi xuống ly trà sữa của Kim Tịch.



Ly giấy màu quả hạnh nhạt, phối màu dễ chịu, có một loại tình cảm ấm áp thư thái.



“Nghe nói rất kinh khủng, anh đi mua bình sữa tươi để cho đỡ sợ.” Bạc Diên nói.



Hứa Triều Dương liếc mắt đã nhìn thấu lòng riêng xảo quyệt của con hồ ly già này, anh ta khinh bỉ mở một mắt, tự mình đẩy trà sữa tới: “Ở đây có nơi nào để mua sữa tươi cho cậu, Bạc thiếu gia cứ uống trà sữa của tớ này, tớ còn chưa uống ngụm nào đâu, cho cậu hết.”



Bạc Diên không nhận, ngạo mạn tự xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn —



“Tớ không uống trà sữa với người cùng giới.”



Cuối cùng còn tỏ ra vẻ trai thẳng quật cường.



Hứa Triều Dương: …



Con bà nó, lúc cướp nước ngọt của ông đây cậu đâu có nói lời này!



Hàng mi cong vút lại dày của Kim Tịch hạ xuống, nhìn ly trà sữa nóng hôi hổi trong tay mình, lại nhìn Bạc Diên.



Bạc Diên thờ ơ nhìn trần nhà, hoàn toàn là bộ dạng cáo già gian xảo há miệng chờ sung.



Chốc lát sau, con thỏ trắng nhỏ bé hiền lành đẩy ly trà sữa của mình tới trước mặt Bạc Diên —



“Học trưởng, uống trà sữa của em không?”Tác giả có lời muốn nói:



Bạc Diên: Vui quá đi.