Tiểu Dạ Khúc
Chương 18 :
Ngày đăng: 12:26 30/04/20
Edit: Salween
Beta: Gà
Kinh Trì nói: “Cậu nói xem chúng ta chỉ có vài bông hoa đào, thế nào mà cậu ta cứ bông này tàn bông khác nở, liên tiếp không ngừng vậy.”
Hứa Triều Dương: “Đây là do số mệnh đó.”
Hạ Vưu: “Trên thế giới này không có đàn ông xấu chỉ có đàn ông lười biếng, hai người các cậu mà chịu tu bổ thì không sợ không có em gái nào thích.”
Hứa Triều Dương: “Cậu còn mặt nạ không vậy, cho tớ mượn dùng chút.”
Hạ Vưu: “Được thôi, một cái một trăm.”
Hứa Triều Dương: “Này! Cướp của à!”
Hạ Vưu: “Quê mùa.”
Kinh Trì: “Như vậy là còn tốt đó, nữ sinh tỏ tình thẳng với cậu ấy, toàn thân đầy mùi nước hoa khiến cậu ấy và mấy người đi đường ai cũng muốn nôn, cậu hỏi xem bóng ma trong lòng nữ sinh đó lớn thế nào.”
Kim Tịch tò mò hỏi: “Cho nên anh ấy mới từ chối cô gái đó ạ?”
Kinh Trì: “Rất rõ ràng mà…”
Đúng lúc này, ba nam sinh đồng thời quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Kim Tịch, đồng thanh nói: “Trời đất! Sao em lại đến đây?”
Kim Tịch chớp chớp mắt, vô tội nói: “Cửa mở mà, nên em…”
Hứa Triều Dương liền vội vàng vòng qua Kim Tịch, không cho cô nhìn hai người dưới lầu nữa.
“Tiểu Tịch thối tới lấy sữa à, Bạc thiếu gia của em đã dặn dò từ trước rồi, ấm rồi đó.”
Hứa Triều Dương lấy túi sữa đã được làm ấm từ trong chậu nước màu đỏ ra, đưa cho Kim Tịch.
“Cảm ơn huấn luyện viên Hứa, em có đem tiền trả anh đây, tiền mua sữa ạ.”
“Không cần đâu, Bạc thiếu gia nói đều là của anh trai em mang đến, người một nhà không có trả gì cả.”
“Vâng, vậy cảm ơn huấn luyện viên Hứa.” Kim Tịch xoay người đi khỏi.
Kinh Trì gọi cô lại: “Tiểu Tịch thối, cái đó… Bạc thiếu gia của em không có khuyết điểm gì, chỉ là nhiều người thích thôi.”
Kim Tịch cắn mở túi sữa tươi, nói: “Em biết mà.”
Sau khi cô rời đi, Hứa Triều Dương hỏi Kinh Trì: “Cô ấy có ý gì vậy?”
Kinh Trì chậm chạp nói: “Ý là cách mạng chưa thành công, đồng chí Bạc Diên vẫn cần cố gắng.”
…
Đồng chí Bạc Diên vội vàng đi ra ngoài, tới cửa hàng đồ điện bên ngoài trường mua đồ. Lúc anh đang phân vân đứng trước giá hàng, cẩn thận so sánh các nhãn hàng, mua một cái máy sấy tóc công suất nhỏ nhất, đồng thời hết lần này đến lần khác đi xác nhận với chủ cửa hàng, đây là loại trong phạm vi cho phép sử dụng của ký túc xá sinh viên.
Mười một giờ đêm, cửa phòng ký túc xá 410 bị gõ vang, lúc Lâm Lạc mở cửa, bên ngoài không có một bóng người, chỉ có một cái túi được treo trên tay nắm.
“Ơ, của ai vậy, làm việc tốt không lưu lại tên, cho bọn mình một cái máy sấy tóc này.”
Bạc Diên hốt hoảng nhìn cô một cái: “Tịch thối, cho anh uống thêm chút nước.”
Kim Tịch nâng đầu anh lên, nhẹ nhàng đút thêm nước cho anh, mỗi lần một ngụm nhỏ, rất sợ anh bị sặc, trông còn tận tâm hơn lúc chăm mấy em mèo nhỏ bị bệnh trong câu lạc bộ Meo Meo.
Bạc Diên uống xong thuốc, dứt khoát gối lên đùi Kim Tịch, mơ màng ngủ thiếp đi.
Bây giờ cô gái nhỏ đang vô cùng đau lòng, không hề đẩy anh ra.
Cô có tâm địa thiện lương, mấy con mèo nhỏ ở trường bị bệnh còn lo lắng đến mức đêm ngủ không yên, huống chi là một người sống sờ sờ.
“Học trưởng, anh bị bệnh nặng như thế này, sao không nói cho người nhà.”
Mắt Bạc Diên mở ra một khe hở, dịu dàng nhìn cô: “Ông nội anh năm nay 76 tuổi, để ông ấy đến chăm sóc, anh không đành lòng đâu.”
Kim Tịch lại hỏi: “Những người khác trong gia đình thì sao ạ? Các chú các bác, các cô các dì ấy?”
“Bọn họ đều bận việc của mình, chuyện này là chuyện nhỏ thôi.” Anh hơi nghiêng người sang bên, nằm ngang lại: “Chống đỡ cho qua là xong, làm phiền người nhà làm gì.”
Nói chung cũng không phải người trong gia đình.
Trước đó Kim Tịch chưa từng cảm thấy học trưởng Bạc Diên của cô cần một người bạn gái, tốt xấu gì thì lúc bị bệnh còn có thể chăm sóc anh, không đến nỗi không ai tới thăm như thế này.
Càng nghĩ càng thấy đáng thương, mắt Kim Tịch đỏ hết cả lên.
“Tịch thối, em đang suy nghĩ gì đó.” Anh uể oải hỏi.
“Anh bị bệnh thành thế này rồi, còn quan tâm em nghĩ cái gì làm gì.”
Kim Tịch nói xong cũng không nhịn được nữa, một giọt nước mắt “tí tách” rơi xuống lông mi anh.
Anh chớp chớp mắt nhìn, giọt nước mắt trơn trượt trên mi mắt anh, đang lúc mơ mơ màng màng, lòng cũng mềm nhũn.
…
Sau khi Kim Tịch rời đi, Bạc Diên ngồi dậy từ trên ghế sa lon, dụi dụi mắt.
Trong nhóm wechat, Hứa Triều Dương @ anh không dưới hai mươi lần.
Hứa Triều Dương: Học trò của tớ vẫn chưa quay về ký túc xá! Cậu đang làm cái gì thế! Tớ cảnh cáo cậu đó! Không cho phép cậu làm càn!
Bạc Diên: Cô ấy về rồi, tớ còn đưa cô ấy xuống lầu, nhìn cô ấy lên xe, đến nơi thì cậu báo cho tớ một tiếng.
Hứa Triều Dương: Ô, dê con tới tay rồi mà thằng nhãi cậu còn có thể thả ra dễ dàng như vậy, không thể nào.
Bạc Diên dừng lại rất lâu mới nhắn qua: wyqt.
Hứa Triều Dương cúi đầu xuống hỏi Kinh Trì: “Người phiên dịch nhanh nhạy, cậu xem con hàng này có phải lại chửi tớ không!”
Kinh Trì đang cầm máy tính để tính lợi nhuận ngày hôm nay, liếc mắt nhìn điện thoại, lẩm bẩm một tiếng: “Đây là lần đầu tiên Bạc thiếu gia của cậu mở miệng nói tiếng người đó.”
Hứa Triều Dương: “Cậu ấy nói gì?”
Kinh Trì: “Cậu ấy nói, tớ muốn cưới cô ấy.”