Tiểu Dạ Khúc
Chương 23 :
Ngày đăng: 12:26 30/04/20
Edit: SpongeBob
Beta: Gà
Nhóm bạn Bạc Diên dùng điện thoại đặt khách sạn qua mạng, bọn họ châu đầu vào nhau tính kế thay anh, hưng phấn như kiểu chính bọn họ muốn đi thuê phòng vậy —
“Cái này ổn đấy, chủ đề Địa Trung Hải.”
“Không không, giường hình tròn tình thú này.”
“Vãi, cái này, phòng tắm không có cửa luôn cơ.”
Kim Tịch:….
Cô có thể không ở không!
Kim Tịch nhìn sang Bạc Diên, dưới ánh đèn sáng rực, con ngươi anh thâm thúy tinh thông giống như đá mắt mèo, nét mặt thản nhiên, trăng thanh gió mát.
Bỗng nhiên Kim Tịch cảm thấy không khí xung quanh mình hơi nóng.
Thẩm Bình Xuyên thở phì phì cướp điện thoại: “Phòng tình thú cái rắm gì! Bình thường là được, đừng có quá đáng quá, tôi cảnh cáo các cậu đấy! Để ông đây chọn!”
Dưới sự chọn lựa khéo léo để bảo vệ em gái của anh trai kế, cuối cùng cũng đặt được một khách sạn khá tốt, khách sạn đắt tiền nằm trong khu mua sắm Thiên Nhai, là loại phòng suite* với ba phòng và hai phòng vệ sinh tách biệt.
(Phòng suite: Phòng suite là thuật ngữ quen thuộc trong khách sạn và các khu nghỉ dưỡng. Đây là loại phòng cao cấp nhất, thường được thiết kế, bố trí ở tầng cao nhất của của tòa kiến trúc với những trang thiết bị tiện nghi, các dịch vụ đặc biệt với chi phí khá đắt đỏ.)
Kinh Trì nói: “Cậu đặt phòng suite làm gì, luật trò chơi của chúng ta là hai người một phòng mà.”
Thẩm Bình Xuyên không cam lòng la oai oái: “Tôi tự thuê không được à, tôi phải trông em gái thối, buổi tối nếu tên cầm thú này làm gì em gái thối của tôi, tôi sẽ là người đầu tiên chạy vào.”
Kim Tịch nói với mấy cô bạn cùng phòng phía đối diện: “Hay là… Tất cả chúng ta cùng ở đi.”
Nửa tiếng sau, tại sảnh lớn của khách sạn.
Chị lễ tân đứng trước quầy nhìn một đoàn nam nữ trẻ tuổi nổi bật, không chắc chắn lắm hỏi: “Các em… Các em thật sự không muốn thuê thêm một phòng à?”
“Không cần, một phòng này thôi.”
Tất nhiên là mọi người ở cùng nhau chơi mới vui, vì thế tình huống trước mắt là thế này, Kim Tịch với Bạc Diên ở cùng một phòng, còn đâu con trai ở một phòng, ba người con gái ở một phòng khác.
Kim Tịch bất đắc dĩ nói: “Thế này… Việc gì phải tự làm khổ cơ chứ.”
“Không cần biết khổ hay không! Tác thành cho các cậu một đời, một kiếp, một đôi người, là bọn mình vui lắm rồi.”
Mọi người nở nụ cười xấu xa, vội vàng đẩy mạnh Kim Tịch với Bạc Diên vào phòng.
Đóng cửa phòng lại, mọi người dựa vào nhau, trốn ở góc tường cạnh cửa nghe trộm.
“Sao rồi, có động tĩnh gì không?”
“Bắt đầu chưa?”
Thật ra trước kia ở kí túc xá thường xuyên thấy anh mặc thế, thoải mái dễ chịu, nhưng mà giờ…
Đầu cô cứng ngắc, không dám liếc mắt nhìn anh thêm một cái.
Bạc Diên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, cũng chẳng nói gì cả, đi đến bên trái giường nằm xuống, cầm điện thoại chơi.
Kim Tịch vội vàng chui vào phòng tắm, khóa cửa, trong này vẫn còn nhiệt độ ấm áp và lớp hơi nước mờ mờ, chóp mũi có thể ngửi được mùi sữa tắm thơm ngát.
Bất chấp tất cả, Kim Tịch cởi quần áo bắt đầu tắm, nước ấm chảy lên cơ thể cô, xua đi hết toàn bộ khí lạnh.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đứng trước gương, nhìn bản thân qua làn nước mông lung—
Thân thể trắng nõn cùng đường eo mềm mại, lồi lõm rõ ràng, đã có hình dáng xinh đẹp của người phụ nữ gia đình rồi, bộ ngực nhỏ phía trước, có lẽ tốt hơn một tẹo so với đai giảm xóc, như trái cây tươi xanh, giống cảm giác chưa tỉnh ngủ vậy.
Khẳng định Bạc Diên coi thường dáng người cô.
Khoan đã, cô vội vàng quay lưng, mình đang nghĩ gì thế này!
Ngay lúc cô xoay lưng, đột nhiên nhìn thấy bóng người cao lớn bên ngoài cửa kính mờ của nhà vệ sinh, cái bóng đen xì, người đứng đối mặt với cửa kính.
Kim Tịch hoảng sợ hô lên: “Anh làm gì thế?”
Ngoài cửa, Bạc Diên trầm giọng nói: “Qua 12 giờ rồi.”
“Hả?”
“Qua 12 giờ rồi, qua năm mới rồi.”
“Ồ…”
“Muốn đón giao thừa với em, anh vào được không?”
Kim Tịch:….
Đệch, không thể được!
“Đừng! Anh đừng có vào! Em đang tắm mà!”
Ngoài cửa, Bạc Diên khẽ cười một tiếng: “Đùa em thôi.”
Kim Tịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác khi ở chung với anh giống như đang chơi tàu lượn siêu tốc, anh luôn có cách làm cảm xúc cô không ổn định.
“Nói chung, năm mới vui vẻ, Tịch thối.”
“Năm nay vui vẻ.” Cô vội vội vàng vàng, mồm miệng cũng nói năng không rõ.
Bạc Diên cười ra tiếng rồi rời đi.
Kim Tịch thấy hình dáng mơ hồ của anh biến mất ở trước tấm kính mờ mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại, tự sửa lại lời nói vừa rồi của mình: “Năm mới vui vẻ.”
Cô vỗ vỗ bọt nước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Năm mới vui vẻ nhé, thằng nhóc thối.”