Tiểu Dạ Khúc
Chương 27 :
Ngày đăng: 12:26 30/04/20
Edit: Spongebob
Beta: Gà
Trên đường về nhà hai anh em cãi nhau ầm ĩ.
Dì giúp việc từ phòng bếp đi ra, cười nói: “Thiếu gia, tiểu thư về rồi à, ôi, làm sao thế, nhìn cả người lộn xộn thế này.”
Kim Tịch chăm chú vuốt lại bím tóc đuôi sam bị Thẩm Bình Xuyên làm cho lỏng lẻo, cổ Thẩm Bình Xuyên cũng bị cô cào đến đỏ bừng, bước đi còn nghiêng nghiêng, chân cũng không dám giang rộng.
Thẩm Sơn Thạch tức giận ‘hừ’ một tiếng: “Hai con ý, có chỗ nào giống người đi học đại học hả, căn bản là từ trường mầm non về, hai đứa lớn thế rồi còn đánh nhau, không đứa nào làm cho cha bớt lo hết.”
Kim Tịch vội vàng kéo Thẩm Bình Xuyên ngồi xuống sô pha: “Anh không sao chứ, thật sự lúc nãy là do em không cẩn thận, có đau không?”
“Đạp em thử một cái xem thế nào nhé?”
Kim Tịch cười cười: “Em cũng chẳng có đồ vật nào cho anh đạp cả, nếu trong lòng anh không thoải mái, anh đánh em một cái đi, em không đánh lại đâu.”
Thẩm Bình Xuyên giơ tay lên, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đẩy cô một cái, không nỡ đánh.
Sức lực toàn thân anh đều biến mất, nằm dài trên sô pha, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, khoa trương kéo dài giọng: “Thẩm gia tuyệt hậu rồi.”
Kim Tịch ân cần bưng đến cho anh một cốc nước ấm: “Anh ơi, em sai rồi.”
Giờ biết gọi anh rồi à, Thẩm Bình Xuyên vô cùng không khách sáo vò đầu cô.
Kim Tịch ngoan ngoãn ngồi xổm bên người anh, ôm đầu gối nhìn anh.
“Về sau không đánh nhau với em nữa.” Thẩm Bình Xuyên tức giận nói: “Lần nào ông đây cũng bị hại hết.”
Kim Tịch ừ hử nói: “Lần nào anh cũng nói thế, xong lúc nào cũng là anh ra tay trước.”
Thẩm Bình Xuyên lập tức lẩm bẩm: “Ôi! Tuyệt hậu, tuyệt hậu.”
Ngay sau đó Kim Tịch giống như chú mèo nhỏ meo meo ngồi cạnh anh, kéo tay anh mát xa, đấm đấm bóp bóp chân, coi như là bồi thường.
Tuy rằng sức nhẹ, nhưng cũng xem như thoải mái.
Thẩm Sơn Thạch thay quần áo đi ra, thấy hai anh em lại hòa thuận như lúc trước, từ bé đã thế rồi, hai đứa cứ gặp mặt là ồn ào, không hợp cũng chẳng rời được.
Có một năm, ông dẫn Thẩm Bình Xuyên hơn 10 tuổi đi thành phố Lâm tham dự giải thi đấu khoa học kĩ thuật nhí. Tuy nhiên hôm ấy dì giúp việc trong nhà có việc gấp cần đi ra ngoài, để bé con Kim Tịch ở nhà một mình, nửa đêm Kim Tịch khóc sướt mướt gọi điện cho Thẩm Bình Xuyên, bảo là ở một mình nên sợ lắm, thế là Thẩm Bình Xuyên nói chuyện điện thoại với cô đến tận khuya, nghe đến khi cô ngủ rồi mới yên tâm đi ngủ.
Sau khi về nhà, Kim Tịch nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức lao ra, người đầu tiên cô ôm không phải người ngày thường cô luôn miệng gọi là chú Thẩm ‘tốt nhất thân thiết nhất’, mà người cô ôm là Thẩm Bình Xuyên ‘xấu xa nhất đáng ghét nhất’.
Còn giờ mắt thấy đôi oan gia nhà mình đã lớn rồi, gắn bó nương tựa lẫn nhau, không thể không nói, thế mà rất ấm áp.
Người đã quá tuổi trung niên, con cái song toàn, chính là có phúc.
Trong lòng Thẩm Sơn Thạch rất vui, định bụng tự mình xuống bếp nấu vài món cho hai anh em ăn cơm căng tin cả một học kì được ăn ngon.
Trước khi ăn cơm, Kim Tịch lén kéo Thẩm Bình Xuyên đến phòng sách của mình, thần thần bí bí lục lọi túi xách một lúc lâu, lấy sổ ghi chép được gói tỉ mỉ ra đưa cho anh.
“Nè, cho anh đó.”
Thẩm Bình Xuyên nhíu mi, cầm lấy.
Lúc Kim Tịch rảnh rỗi, cứ học trưởng ơi học trưởng à, còn lúc có việc nhờ anh giúp, lại một tiếng “anh Bạc Diên” gọi đến thân thiết nồng nhiệt.
Bạc Diên đang video call cùng mấy bạn cùng phòng, mọi người tiến hành thi đấu hữu nghị trong phòng ngủ với đề tài “Sinh viên quốc phòng gợi cảm, hít đất online”.
Bạc Diên đếm: “294, 295, 296,…”
Cơ bắp sung huyết, mồ hôi đầm đìa nóng bức.
Thể lực của mấy người đàn ông này đã đến cực hạn, xem ai giữ được lâu nhất, thở hổn hà hổn hển.
Từ trước đến nay Bạc Diên đều là người đứng thứ nhất, thế mà lúc này lại từ bỏ, anh ngồi dậy, cầm điện thoại nhắn tin.
Mấy tên con trai đồng thời nằm úp sấp trên mặt đất, há to miệng thở dốc.
“Móa, Bạc gia vương giả vậy mà từ bỏ.”
“Cậu không thấy có người gửi tin nhắn cho cậu ấy à.”
“Cậu không thấy vừa nãy có mấy cuộc gọi đến, cậu ta cũng chẳng nhận, ai nhắn thế nhỉ!”
Kinh Trì lấy khăn lau mặt, cười nói: “Ngoại trừ tiểu Tịch thối thì còn ai có thể làm cho Bạc gia cam tâm tình nguyện chịu thua chứ.”
Mặt Bạc Diên khó coi tắt video call trên máy tính, cầm điện thoại vào toilet.
Bạc Diên cởi quần áo, mở vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa, tiện tay để điện thoại lên bồn rửa mặt, gửi yêu cầu video call qua, rất nhanh, bên kia Kim Tịch ấn kết nối.
“Chuyện gì?”
Bạc Diên lấy dầu gội ra, đứng dưới vòi hoa sen, bắt đầu xoa xoa tóc.
Kim Tịch thấy rõ hình ảnh trên màn hình, chợt mở to hai mắt nhìn, dừng phản ứng mất 10 giây, không xác định hỏi: “Học trưởng anh… anh đang live stream tắm rửa cho em xem à?”
Tay Bạc Diên đang xoa xoa tóc bỗng nhiên dừng lại, mắt bị bọt làm mờ, đầu “Oong” một tiếng, trống rỗng.
Đậu móa!!!
Anh đang làm gì thế này!!
Khi nãy vừa mới tắt video call với mấy thằng nhãi con cùng phòng ký túc, lúc đó não của Bạc Diên vẫn chưa hoàn toàn hồi phục được nên đã trực tiếp gửi video call cho Kim Tịch.
Cả người anh giống như đà điểu bị ướt sủng, bất lực nhìn video call trước mặt, mắt vẫn bị bọt làm cho mơ hồ.
Phạm vi của video call là từ đầu đến tận đùi anh, đoạn giữa này oai phong vĩ đại “Tú lệ giang sơn”, dưới ánh đèn phòng tắm sáng rực thế này, chắc chắn đã lọt hết vào tầm mắt cô.
Bạc Diên tiện tay kéo khăn lông, tỏ vẻ bình tĩnh che đi thân dưới của mình, đi đến tắt video call.
Kim Tịch nhìn thấy đầu ngón tay của anh rõ tàng còn run run.
“Gửi sai rồi.”
Video call chấm dứt, Kim Tịch sững sờ bỏ điện thoại xuống, sau một lúc lâu mới phản ứng được, miệng phun ra hai tiếng hô khoa trương —
“Wow!”