Tiểu Dạ Khúc

Chương 8 : Huấn luyện quân sự

Ngày đăng: 12:26 30/04/20


Edit: Salween



Beta: Gà



Cuối cùng Lâm Lạc cũng dò la được tin tức vì sao bốn đóa kim hoa cứ không chịu gặp các cô.



“Không phải vì Tiểu Tịch thối tham luyến sắc đẹp cứ nhìn chằm chằm người ta, cũng không phải vì dáng dấp bọn mình khiến người khác ghen ghét, trong chuyện này còn có ẩn tình, kết thù kết oán lâu rồi ấy.”



Sở Chiêu ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ kiếp trước cậu đi đào mộ tổ tiên nhà người ta à?”



“Không có à nha.” Lâm Lạc nghiêm túc nói: “Nhưng mà, nghe nói lúc đầu khi chia phòng ngủ các cô ấy đã đi tìm phòng hậu cần, muốn đổi phòng ký túc với chúng ta, thầy giáo ở phòng hậu cần gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ có muốn đổi phòng hay không, lúc đó tớ ngại phiền phức nên nói không đổi. Vì nguyên nhân này, mà bốn đóa kim hoa vẫn ghi hận chúng ta.”



“Phòng này có gì tốt mà đòi đổi.” Kim Tịch nghi hoặc khó hiểu: “Đều ở chung một tầng, cùng một hướng, không phải ký túc nào cũng giống nhau sao?”



“Vậy cũng không giống hẳn!” Vẻ mặt Lâm Lạc hết sức nghiêm túc: “Bên đầu kia của bọn họ, hầu hết là trộn lẫn các nam sinh của những học viện khác, đầu này của chúng ta, học viện quốc phòng là chiếm đa số, về mặt này thì có chỗ chênh lệch, cậu hiểu chưa…”



Kim Tịch và Sở Chiêu đồng thời lắc đầu.



“Nói vậy mà hai cậu vẫn chưa hiểu ra nữa” Lâm Lạc giải thích: “Ký túc xá của nam sinh quốc phòng bên này, chắc chắn rất gọn gàng sạch sẽ, chăn gấp y như miếng đậu hũ, học viện cũng phái người kiểm tra không theo định kỳ. Bên kia đương nhiên không giống rồi, không có ai quản, tất vứt loạn, mùi thơm gì cũng có hết.”



Kim Tịch vỗ gáy: “Thì ra là vậy!”



“Còn nữa, không phải học trưởng Bạc Diên ở đối diện chúng ta sao.” Lâm Lạc nói thêm: “Phòng ngủ của bọn mình bây giờ đang trống một giường, ở bên ký túc xá nữ, người báo danh đều giành giật nhau đến vỡ đầu, tất cả đều muốn chen chân vào cái phòng ký túc này của chúng ta.”



Sở Chiêu có chút khó chịu: “Vậy không phải ở cửa phòng vẫn còn trống một cái giường vô ích sao, nghĩ như vậy là muốn ở cạnh học trưởng Bạc Diên chứ gì, vậy thì dứt khoát chuyển đến phòng đối diện đi là được rồi.”



Kim Tịch nhìn chiếc giường trống đối diện mình, trong lòng không tránh được dâng lên chút lo lắng.



Ơ, lo lắng cái gì, chuyện này đâu có liên quan đến cô.



**



Trung tuần tháng chín, dưới cái nắng hè gay gắt chói chang, thanh thế to lớn của kỳ huấn luyện quân sự cuối cùng cũng được kéo tấm màn che ra.



Bởi vì đại học B thuộc khu vực trọng điểm được bố trí ở thành phố, là trường đại học thuộc dự án 985*, trước đây không lâu, đại học B và công trình học viện quân sự được xác nhập, có học viện quân sự riêng biệt, những sinh viên được đào tạo chính quy đầy ưu tú, có trình độ học vấn cao.



(Dự án 985: Vào năm 1998, Trung Quốc khởi động chiến lược hướng tới thế kỷ 21 nhằm thực hiện mục tiêu hiện đại hóa và ứng phó với những biến đổi mới trong cách mạng khoa học kỹ thuật của thế giới mới. Tổng bí thư Trung Quốc Giang Trạch Dân trong bài phát biểu nhân lễ kỉ niệm 100 năm thành lập đại học Bắc Kinh cho rằng Trung Quốc cần phải có những trường đại học có trình độ tiên tiến hàng đầu thế giới. Và cũng từ đó “dự án 985” ra đời. Dự án 985 tập hợp và xây dựng các trường đại học như đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa…trở thành những trường đại học đẳng cấp hàng đầu của thế giới.)



Vì nguyên nhân đó, nhà trường cũng không bỏ gần tìm xa, đến trụ sở quân sự để mời sĩ quan huấn luyện, mà là trực tiếp để sinh viên năm hai năm ba của học viện quốc phòng đảm nhiệm vai trò giáo viên quân sự cho sinh viên năm nhất.



Việc báo danh làm giáo viên quân sự đã bắt đầu từ lúc nghỉ hè, loại người rảnh rỗi “không quan tâm sự đời” như Bạc Diên, dĩ nhiên là không có hứng thú với việc vô tích sự và cực khổ như giáo viên quân sự.
“Thế nếu ngày mai mà vẫn làm không đúng, lại bị bắt đứng thì phải làm sao?”



Kim Tịch nặng nề nói: “Đành chấp nhận thôi.”



Bạc Diên bất đắc dĩ cười, lại gần cô hơn một chút: “Đứng thử anh xem nào.”



Kim Tịch thấy Bạc Diên muốn hướng dẫn tư thế cho cô, nên vô cùng vui vẻ, hơi dạng chân ra, nghiêm túc thẳng người lên, đứng ở trước mặt Bạc Diên.



Bạc Diên đi từ phía trước sang bên hông của cô, lần này là quang minh chính đại đánh giá vóc dáng của cô.



Chất vải váy ngủ dày, lại vô cùng mềm mại, bộ ngực nho nhỏ nhô ra, nếu không phải nhìn gần, căn bản sẽ không thấy.



Nhưng mà anh được thấy rồi.



Đại khái là nội y không phù hợp với cơ thể, thân thể của cô gái giống như nụ hoa mới lú vậy, vẫn còn mang theo chút mùi vị ngây ngô và non nớt của trẻ con, chưa trưởng thành, nhưng cũng đang từ từ nảy nở.



Anh mất tự nhiên dời mắt đi.



“Ưỡn ngực cao lên.”



Kim Tịch hít sâu một hơi, ưỡn ngực, nhưng bờ vai vẫn chưa duỗi thẳng ra.



Bạc Diên nhẹ nhàng đặt tay ở sau lưng của cô, thấy cô không hề phản cảm và bài xích, vì vậy dùng sức kéo một cái: “Thẳng lên.”



“Không được đâu học trưởng, sẽ nổ đấy.”



“Ai cho em nín thở.”



“Phù ~~.”



Kim Tịch thở ra một hơi, lại ưỡn thẳng lên.



Nhưng Bạc Diên vẫn chưa hài lòng: “Lại ưỡn ra.”



“Học trưởng, còn muốn ưỡn ra đến đâu nữa.”



Bạc Diên suy nghĩ một chút, sử dụng phương pháp của huấn luyện đã dạy cho bọn họ, đặt tay cách ngực Kim Tịch vài centimet —



“Em thử nâng ngực lên cao chút nữa….đến chỗ tay anh là vừa.”