Tiêu Dao

Chương 11 :

Ngày đăng: 16:52 18/04/20




Tiêu Dao – Nữ nhi của ta 3





Edit: Thiên Mạc



Thời gian trôi qua, một năm rồi lại một năm, ta phát hiện tâm tình của mình ngày càng vô lực. Nhờ có Dao Nhi, ta thể nghiệm sâu sắc như thế nào là không như mong muốn.



Vì suy nghĩ cho tương lai của nó, ta cố ý giảm bớt số lần gặp nó, thậm chí có khi còn không gặp mặt.



Kết quả đổi lấy chính là trước sáu tuổi nó luôn khóc sướt mướt đòi cha, sau sáu tuổi thì tính tình ngày càng lãnh đạm lương bạc.



Nói thật thì ta rất vui khi nó không chú ý đến ta nữa nhưng rồi cũng lại bắt đầu chán ghét tình huống như vậy. Dù sao ta vẫn là cha nó, địa vị của ta trong lòng nó liệu chăng có giống với địa vị của cha mẹ ta trong lòng ta. Như vậy thì trừ cái danh hiệu ra, ngay cả ấn tượng cũng không có.



Hơn nữa, ta nhìn ra nó không vui, rất không vui.



Ta đặt tên nó là Tiêu Dao ấy vậy mà lại thành châm chọc. Nó không vui, cho dù ở bất cứ lúc nào ta cũng cảm thấy như thế.



“Rốt cục thì ta phải làm sao đây? Dao nhi của ta.” Ta thở dài thật sâu, ngồi ở bên giường nó, yêu thương nhẹ vỗ về mặt nó. Ta không lo nó sẽ tỉnh lại bởi vì mỗi đêm, kẻ hầu của nó đều nghe lệnh ta mà thả một chút mê hương để nó ngủ sâu hơn. Mê hương này không hề có hại cho thân thể nó, chỉ là để đêm khuya thế này ta dễ đến gần nó hơn.



Nếu như, nó biết ta rất hy vọng vào nó, nếu như nó biết từng đêm ta đều làm bạn với nó đến sáng sớm, nếu như nó biết nhất cử nhất động của nó đều được bẩm báo đến tai ta mỗi ngày, nếu như nó biết ta thương nó đến thế nào, nếu như nó biết nó buồn ta cũng buồn theo…



Như vậy liệu có phải nó ít nhất sẽ cười với ta một cái hay không? Trời mới biết, ta đã bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy nụ cười của nó, nụ cười ấp áp rực rỡ ấy, nụ cười luôn chỉ dành cho ta.



Nhìn khuôn mặt nằm nghiêng khi ngủ của nó, ta vuốt ve gò má gầy gầy, mắt rũ xuống, lòng tràn đầy mâu thuẫn.


Đấu tranh một hồi, cuối cùng ta vẫn đặt tay vào mạch tượng nơi cổ tay của nó.



Im lặng nhắm mắt, ta vẫn coi nữ nhi của mình là nam tử… Lúc trước rốt cục ta làm cái gì vậy? Ta luôn tự cho mình là người cha yêu thương con mình nhất thế giới nhưng ngay cả giới tính con mình ta cũng không rõ, nếu Dao Nhi biết rồi nhất định sẽ không tha thứ cho ta!



“Phụ thân…” Tiếng nói yếu ớt vang lên.



Ta bối rối ngẩng đầu nhìn đôi mắt to tròn đầy nước kia. Ngây ngốc một chút rồi ta vội vàng rút tay lại, xoay người bước đi. Ta không chịu nổi ánh mắt căm hận của nó, nếu nó chán ghét ta, ta sẽ đau khổ đến chết mất.



Ta nhanh chóng đi ra ngoài, nỗi đau trong lòng khiến ta bất giác than nhẹ một tiếng, dừng bước nâng tay ấn vào ngực.



Ta sống nhiều năm như vậy làm cái gì, nếu Dao Nhi là nữ oa, nó thích ta chính là sự lựa chọn bình thường của giới tính. Ta lại ngộ nhận chuyện này là sai lầm, còn cố ý cách xa nó lâu đến vậy, nó nhất định rất hận ta, nhất định rất hận!



Ta đúng là một kẻ ngu ngốc không hơn không kém… “Nếu Dao Nhi là nhi tử thì tốt rồi…” Là nhi tử sẽ không dẫn tới tình hình như bây giờ, cũng sẽ không khiến ta vừa hối hận vừa căm giận chính bản thân mình. Làm sao bây giờ? Ta để cho Dao Nhi tội nghiệp nhiều năm như vậy, ta không còn mặt mũi nào đi gặp nó nữa…



“Chủ tử, người không sao chứ?” Bọn Huyền Vũ phía sau lo lắng thấp giọng hỏi.



Ta khổ sở cười một tiếng, sao lại không sao chứ? Ta khiến cho Dao Nhi quý giá nhất của ta khổ sở nhiều năm, nếu nó thật sự hận ta, ta cũng không dám nói gì, bởi vì ta quá mức ngu xuẩn.



Ta chán ghét chính mình, quá kiêu ngạo, quá tự tin. Một con người như ta liệu có còn xứng đáng đi gặp Dao Nhi nữa không? Có một người phụ thân ngu muội tới cực điểm như ta, nó nhất định thất rất sỉ nhục, nó sẽ rất oán hận ta…



Dao nhi của ta, ta không thể nào tha thứ cho chính mình, cũng không còn mặt mũi đi gặp nó.