Tiêu Dao
Chương 3 :
Ngày đăng: 16:52 18/04/20
Chương 2
Edit: Thiên Mạc
Mở mắt ra, một thế giới mông mông lung lung, bầu không khí thanh tân, xung quanh văng vẳng tiếng hát dễ nghe.
“Con tỉnh rồi!” Âm thanh trầm thấp khàn khàn mà xa lạ kia mang theo sự vui mừng không thể che dấu. Sau đó, một bàn tay lạnh như băng đặt lên trán của ta.
Ta nhíu mày, rất nhanh đã tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn bóng người mơ hồ ở đầu giường. “Ngươi là ai?” Ta cong tay, chống người dậy, suy yếu không thể giải thích đánh úp tới toàn thân. “Làm gì thế? Tiểu Tước!” Ta cất tiếng gọi.
“Dao nhi?” Người bên giường thò tay ra, động tác không thuần thục đỡ ta dậy, thanh âm tràn ngập nghi hoặc.
Ta uể oải liếc mắt nhìn hắn một cái. “Ngươi là người mới tới cốc sao? Có hiểu quy củ hay không? Tiêu Dao cư của ta không phải là nơi tùy ý ra vào, ngươi mau đi tìm Tiểu Tước tới, ta sẽ không trách phạt ngươi nữa.”
Không khí dường như càng lúc càng khó hít thở. Một lúc lâu sau, hắn mới đứng thẳng người, đi ra cửa.
Ta hơi buồn bực, đợi cho tới khi thân ảnh mờ ảo uyển chuyển đi vào, ta mới miễn cưỡng nói: “Tiểu Tước?” Thị lực dường như còn kém hơn cả lúc trước khi ngủ nhưng không sao cả, sống hay chết không chả làm sao hết.
Tiếng nói thanh thúy của nữ tử vừa lạ lùng vừa cẩn thận vang lên: “Thiếu chủ tử, ngài tỉnh chưa?”
Câu hỏi thật là lạ, ta hơi phiền não nhắm mắt. “Hầu hạ ta rửa mặt, ta đói rồi.”
Nàng chần chờ một chút rồi đi tới đỡ ta dậy thay y phục sau đó giúp ta buộc gọn mái tóc.
Ta lẳng lặng cho nàng hầu hạ, rũ mắt xuống, bàn tay vô lực nắm lại. “Ta có phải đang bị bệnh không?” Toàn thân mềm nhũn không có lực, chắc là ngủ trong lương đình rồi bị cảm!
Nàng cẩn thận “vâng” một tiếng.
“Tới lương đình chuẩn bị cái chăn mỏng cho ta.” Mặc dù không thích nhưng bệnh tật kéo tới thì chỉ có ta là cảm thấy khó chịu.
Nàng hít sâu một hơi. “Thiếu chủ tử, thân thể của ngài không thể ra gió.”
“Có nghiêm trọng đến vậy không? Chả phải là bị cảm mạo sao?” Ta vừa nói vừa tự bắt mạch cho bản thân rồi khẽ kinh ngạc: “Tại sao…” Ngũ tạng bị hao tổn, kinh mạch tổn thương, đầu bị thương nặng? “Ta bị ngã từ trên tàng cây xuống lúc ngủ sao?” Ta còn tưởng là ngủ ở đình nghỉ mát bị cảm lạnh cơ, trí nhớ trong đầu lúc này có chút hỗn loạn.
Tiểu Tước khóc nức nở, nói: “Thiếu chủ tử không nhớ sao? Lúc ngài được đưa trở lại đây cũng chỉ còn dư một hơi thở, nếu không phải chủ tử dùng toàn lực cứu ngài, chỉ sợ là…”
Ta quay mặt sang, nhìn động tác giơ tay áo lau hai gò má của Tiểu Tước. Đôi mắt ta mờ ảo không nhìn thấy rõ nước mắt của nàng nhưng tiếng nghẹn ngào kia làm cho ta cười nhạt một tiếng: “Vậy thì thật sự là cảm ơn phụ thân rồi.” Trái tim lặng lẽ run rẩy, phụ thân vẫn luôn mất hút lại tới cứu ta sao?
“Thiếu chủ tử…” Nàng nức nở một chút, giọng điệu lại bắt đầu trở nên cẩn thận. “Ngài cãi nhau với chủ tử sao?”
Ta kinh ngạc nhếch môi. “Đâu có đâu? Ta cũng gần một năm rồi không gặp phụ thân mà. Nếu không phải ngươi nói, ta còn không biết người cứu ta là phụ thân nữa cơ, làm sao có thể cãi nhau được đây?” Cha ta có lúc nào chủ động để ý tới ta, lần này người lại ra tay cứu ta, ta vui mừng còn không kịp.
Nàng quay đầu.
Theo tầm nhìn của nàng, ta nhìn thấy một nam nhân xa lạ đang đứng ở trước cửa, chính là người vừa ngồi ở gần giường của ta. “Hắn là ai vậy? Đại phu mời từ ngoài cốc vào sao?” Thật buồn cười, y thuật khắp thiên hạ không có ai so sánh được với phụ thân, làm sao lại còn mời người ngoài cốc tới chữa trị cho ta.
Tiểu Tước đột nhiên quay đầu nhìn ta. “Thiếu chủ tử, ngài…”
Nam nhân đứng ở cửa mở miệng, cắt đứt lời của nàng. “Con không nhớ ta sao, Dao nhi?”
Ta chậm rãi híp mắt lại. “Chỉ có phụ thân ta mới có thể gọi ta như vậy, người không muốn chết thì mau câm miệng.” Không ai dám vô lễ với ta như vậy, hắn cho hắn là ai cơ chứ?
Tiểu Tước hít một hơi thật sâu, toàn thân cũng run rẩy.
Nam nhân đứng ở cửa trầm mặc, chắp tay phía sau lưng rồi từ từ tiến tới.
Thấy hắn tới gần, ta chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện hắn rất cao, cao hơn ta một cái đầu. Vì thế ta phải ngẩng cổ lên mới nhìn thấy mặt hắn, thật phí sức. “Không ai nói cho ngươi biết ta là thiếu chủ tử của Xuất Vân cốc sao?” Ta cảm thấy có chút thú vị, người không sợ chết này sẽ trả lời thế nào?
Hắn cúi đầu, ngũ quan mơ hồ không nhìn thấy rõ. Một hồi lâu sau, thanh âm trầm thấp mới vang lên: “Con là Úy Trì Tiêu Dao?”
Ta cười đến nghiền ngẫm. “Đúng vậy, còn ngươi là ai? Còn nữa, đừng gọi ta là con thân thiết như thế!”
“Con ngã hỏng đầu rồi sao?” Tiếng nói của hắn có vẻ nghẹt lại.
Ta cười giễu cợt. “Ngươi nói cái quái gì vậy?” Chẳng buồn để ý tới con người khó hiểu này nữa, ta chuyển bước tới bên Tiểu Tước, do dự một chút mới cất tiếng hỏi: “Phụ thân ta đâu rồi? Phụ thân… vừa xuất cốc phải không?” Ngay cả khi ta bị bệnh mà người cũng không thể ở bên cạnh ta nhiều một chút sao?
“Đi ra!” Nam nhân trước mặt đột nhiên hét lên.
Tiểu Tước bối rối chạy ra cửa.
Ta thì lại thong thả ngẩng đầu lên, tò mò cười: “Ngươi tại sao lại có thể ra lệnh cho người ở bên cạnh ta vậy?” Ai ban cho hắn quyền lợi như vậy, hơn nữa tại sao Tiểu Tước lại phải nghe lời hắn?
Hắn vươn tay túm lấy cằm ta, dùng sức khá lớn. Cả người hắn cúi xuống, hơi thở phun trên má ta. “Không nên đùa bỡn với ta. Dao nhi, con cho rằng ta là ai?”
Ta cụp mắt, nhìn ngón tay dài lạnh như băng ở trên cằm mình rồi lại giương mắt nhìn khuôn mặt mông lung phía trước. Ta cười lạnh. “Muốn chết!” Ta giơ tay đánh tới.
Hắn không thèm trốn tránh, mặc cho bàn tay ta đánh lên eo hắn.
Ta nghi hoặc híp mắt lại. “Phụ thân ta cho ngươi giải dược sao?” Không thể nào có người bị ta đánh trúng mà không chết, độc trong lòng bàn tay ta, trừ phụ thân ra thì không ai có thể giải được.
Hắn trầm mặc, cất tiếng nói lần nữa. Âm thanh hùng hậu có thêm chút khủng hoảng. “Con quên ta rồi sao, con quên ta rồi có phải hay không? Dao nhi?”
“Ta không nhận ra ngươi.” Đáp án rất trực tiếp, ta đẩy hắn ra rồi vòng qua hắn đi về phía cửa nhưng lại bị hắn túm chặt cổ tay. Ta bị hắn hắn ép phải xoay mặt đối diện với hắn.
Liếc mắt nhìn bàn tay đặt lên cổ tay ta, ta nhíu mày. “Nhiệt độ cơ thể ngươi rất thấp, có phải bị bệnh không?” Nói đến đây, ta định tốt bụng bắt mạch cho hắn nhưng hắn lại nhanh chóng buông tay, lui về phía sau một bước dài.
Hắn đột nhiên gập mình xuống.
Ta kinh ngạc nhìn động tác của hắn rồi mới phát hiện thì ra mình trong lúc không để ý đã phóng chất độc trong tay ra ngoài… Vậy có tính là mưu sát thân phu không? Ta vội vàng đưa giải dược cho hắn, xấu hổ cười: “À, xin lỗi, ta quên mất.”
Hắn nuốt viên thuốc, vịn ghế ngồi xuống xong mới suy yếu nở nụ cười. “Nàng không thích ta có phải hay không?”
Hô hấp đột nhiên dồn dập, cả người ta cứng lại. Hắn đang nói cái gì?
“Trong lòng nàng đã có người khác đúng không?” Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh. “Cốc chủ không hi vọng gả nàng cho kẻ đó cho nên mới chọn ta làm vị hôn phu của nàng, đúng không?”
Từ từ đưa tay lên sờ môi mình, nhớ lại nụ hôn ôn nhu trong mộng, chóp mũi ta giống như ngửi được mùi hương dược thảo đặc thù kia, còn có tiếng thở dài ấm áp, hùng hậu… Ông trời ơi, tại sao ta lại thích phụ thân của mình?
Trái tim đập loạn nhịp. Ta kinh ngạc chợt hiểu ra, xong rồi lại lắc đầu liên tục. Làm sao có thể như vậy? Trước kia cảm thấy mất mác là do phụ thân bỏ mặc không thèm quan tâm tới ta. Sau đó, ta tự mình chìm trong giấc mơ có phụ thân hư ảo của mình nhưng rồi giấc mơ đó vỡ tan tành vì phụ thân quyết định gả ta cho người khác.
Cuộc sống của ta dường như vĩnh viễn không thể rời khỏi phụ thân.
Ta cười cười, nhấc mắt nhìn. “Không sao, chỉ là ta không quen thôi.”
Hắn ngược lại rất tỉnh táo. “Nàng biết không, nàng rất đẹp. Ta nhớ khi lần đầu tiên nhìn nàng cười, thực là kinh diễm, giống như một cô bé mới bước vào lưới tình vậy.”
“Thì làm sao?” Ta cười đầy châm chọc. “Ta vẫn sẽ là thê tử của ngươi.”
Ta cảm thấy mệt mỏi và nực cười. Phụ thân, phụ thân… con dây dưa cả đời đều không thể giải thoát, con cam tâm tình nguyện bị trói buộc, người không thấy chán ngán nhưng con cảm thấy mình thật là ngu. Khát vọng tình thương của cha tại sao đã biến thành yêu thích, tại sao lại thế?
Tâm tư biến hóa từ lúc nào?
Tình thương của cha, ta không chiếm được, yêu thích lại càng là thứ xa vời, ta quyết định buông ta cho tất cả.
Vậy nên ta sẽ an phận làm bạn bên trượng phu tương lai, mặc dù thần trí không nghe theo sai bảo nhưng cuối cùng cũng sẽ cưỡng chế được thôi.
Ít nhất, tóc của ta sẽ vì hắn mà búi lên (phụ nữ ngày xưa sau khi lấy chồng qua đêm tân hôn sẽ búi tóc), cơ thể của ta cũng ở bên cạnh hắn.
Nhưng mà mỗi khi thất thần, ta sẽ phát hiện ra tâm tư của mình đang bị giam cầm trong thống khổ.
Thích người không nên thích, yêu người không nên yêu, là do ta xui xẻo hay là do trời cao đùa bỡn? Thứ tiếc nuối duy nhất là giấc mơ hoang đường kia. Nụ hôn của phụ thân, bàn tay của phụ thân, hơi thở của phụ thân, tiếng nói của phụ thân, tất cả làm ta muốn say trong hạnh phúc.
Mơ… quả nhiên là giả!
Thị lực ngày một kém đi. Trong lòng ta rất rõ nguyên nhân, bởi vì cái thế giới này khiến tiềm thức của ta chán ghét không muốn nhìn. Cho nên, ta không thấy rõ bất kỳ khuôn mặt của người nào, không thấy rõ bảy sắc màu rực rỡ của thế giới, không thấy rõ tất cả chân tướng của sự thực.
Ta trở nên đờ đẫn, trở nên chết lặng, ngay cả nhiệt độ của nước trà, ta cũng không còn cảm nhận được nữa.
Cảm thấy có chút buồn cười, cứ tiếp tục như vậy, ta chắc là sẽ không biết đến các mùa trong năm nữa. Cảm giác của cơ thể hoàn toàn hoại tử, ta cũng từ từ trở thành một phế nhân chân chính.
“Hồ đồ.” Một tiếng quát truyền đến. Một bàn tay lớn cướp chén trà nghi ngút khói khỏi tay ta.
Ta giương mắt lên nhìn, thì ra là người bạn tốt của phụ thân ta, kẻ đã không xuất hiện từ ngày tuyển vị hôn phu. Ta cong môi cười một tiếng. “Ta còn tưởng rằng người gả cho ta là ngươi cơ.” Nếu có thể gả cho bạn tốt của phụ thân, có phải là ta cũng sẽ có cơ hội ở gần người hơn một chút? Chỉ tiếc, ta không có vận khí kia.
Hắn lau rồi lại lau.
Nhìn ngón tay bị chà đến đỏ ửng kia, ta cười không chút để ý. “Lạ thật, tại sao ta lại cảm thấy lạnh nhỉ?” Ngay cả nhiệt độ của nước trà ta cũng không cảm nhận được, tại sao khi bị hắn đụng vào ta lại cảm thấy lạnh?
“Có ý gì?” Hắn trầm giọng hỏi.
Giương mắt nhìn sang, ta phát hiện trong lương đình chỉ có ta với hắn còn vị hôn phu tương lai không biết chạy đi đâu rồi. Chắc là trong khi ta đang mơ mộng thả hồn, hắn đã nhàm chán rời đi. Nói cho hắn biết tình huống của ta, hắn có thể nói cho phụ thân không nhỉ? Phụ thân biết rồi liệu có nghĩ đến ta nhiều hơn không? Là nghĩ tới hay là quyên đi?
Phải gả đi rồi, ta còn chơi trò dò xét ngây thơ được ăn cả ngã về không này làm gì? Mím môi cười, ta rũ mắt xuống. “Ta không cảm giác được.” Nhìn làn khói trắng bốc lên từ chén trà, ta nói. “Chắc là rất nóng.”
Người kia vội vàng tiến tới bắt lấy mạch tay của ta.
Nhiệt độ lạnh băng kia khiến ta nhíu mày. “Tâm bệnh, cho dù là phụ thân ta cũng không chữa được.” Là ta quá cố chấp, vô tình lại muốn chơi trò loạn luân, tự làm tự chịu.
Sau khi người kia rời đi, phụ thân quả thực cũng bỏ mặc không để ý tới ta. Không sao, ta cũng sắp lập gia đình rồi, còn muốn cái gì nữa chứ.
Ngày tân hôn, hôn lễ vô cùng náo nhiệt.
Đêm khuya, ta bị đưa vào động phòng. Hỉ khăn bị nhấc lên, uống rượu giao bôi, ta cười nhìn vị hôn phu đã bái thiên địa với mình. Tất cả đã kết thúc.
Hai mắt nhắm lại, mặc cho hắn hôn lên gương mặt ta. Cho dù hai tay hắn bắt đầu cởi quần áo của ta, ta vẫn chỉ mềm nhũn nằm trên giường, cảm thụ dục vọng nóng rực khác thường dâng lên từ sâu trong cơ thể. Thân thể gần như mất đi tri giác của ta phút chốc trở nên nhạy cảm, nhạy cảm đến nỗi mỗi khi bàn tay kia lướt qua da thịt ta, ta cũng không nhịn được cơn run rẩy.
Ta kinh ngạc cười ra tiếng. Rượu giao bôi thậm chí còn có mị dược.
Thân thể của ta vốn là bách độc bất xâm nhưng còn mị dược thì… Là tên khốn nào đã quy kết mị dược nằm ngoài độc dược? Ta cười giễu cợt, không ức chế được tiếng thở dốc phát ra từ miệng mình. Dục vọng xa lạ khiến cho ta phát ra tiếng kêu, khiến cho ta muốn…
Ta khẽ mở mắt. Trong thế giới màu xám có một bóng người mơ hồ, là kẻ mà ta muốn đấy sao?
Dĩ nhiên không phải.
Ta đây có thể như thế nào được, đã bỏ đi rồi, còn muốn thế nào nữa? Ta cười khẽ, giơ cánh tay lên, ôm cổ hắn. Ta nghe âm thanh nặng trĩu của trái tim đang nứt vỡ. “Ngươi có nghe thấy không?” Ta cười hỏi.
Nam nhân trên người bỗng dừng động tác. “Cái gì?”
Rắc rắc, cõi lòng tan nát rồi.