Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương
Chương 16 :
Ngày đăng: 13:20 18/04/20
Lời quân y vừa nói ra vô cùng kinh hãi, một câu dịch bệnh thốt lên khiến sắc mặt mọi người xung quanh trở nên tái nhợt, dù Kính Lam trấn đang nắng xuân rực rỡ nhưng vô hình lại khiến người ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ngày thường trong quân doanh đều có người dọn dẹp doanh trướng, uống cũng là từ nguồn nước sạch, thế nào lại đột nhiên xuất hiện dịch bệnh đây? Huống chi, chính vì phòng ngừa khả năng tình trạng này phát sinh, từ trước đến nay tất cả mọi người đều đem dược liệu dự phòng được phân phát đặt trong doanh trướng, khả năng lây nhiễm là cực kỳ thấp.
Đám người hoảng loạn một hồi, có mấy người quân sĩ vội vàng chạy tới chỗ mở yến tiệc bẩm báo, mà hai người quân y ở bên này, sắc mặt của người này so với người kia càng khó coi hơn, người quân y có chút trẻ tuổi hơn tiến lên xem xét một lần, nhíu mày suy tư: "Không nghiêm trọng lắm, chỉ là thời kỳ đầu, hẳn là có biện pháp trị liệu?"
"Nếu mà có biện pháp vậy còn gọi là bệnh dịch sao." Một lão quân y vuốt râu, xoay người phân phó vài người di tản những người đang vây xem, cũng cách ly nơi phát bệnh dịch. Bệnh dịch xuất hiện, tất nhiên không có ai có hứng thú vây xem, ban đầu không rời đi là vì quá mức giật mình mà thôi, hiện tại mấy vị quân y đã chuẩn đoán chính xác, người bên trong quân doanh gần như ngay lập tức lo lắng bàng hoàng.
Một khi dịch bệnh xuất hiện, Kính Lam trấn này hoàn toàn có khả năng sẽ bị phong tỏa, mà tất cả những người trong quân doanh cũng có thể bị loại trừ.
Tân Cửu bị đám người chen lấn suýt thì té ngã, bỗng một bàn tay từ phía sau đỡ lấy lưng nàng, Tân Cửu ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy sau lưng là một ám vệ mặc hắc y, khuôn mặt bịt kín nhìn không rõ, nắm cổ áo nàng như xách gà con nhảy lên không trung, cơ thể người này linh hoạt, mũi chân điểm lên cành liễu phi thân về phía bên trong quân doanh. Tân Cửu ở giữa không trung bị siết nghẹn cổ không thể mở miệng, trong lòng âm thầm rơi lệ, này, đại hiệp, ngươi dùng cách "xách" này thực sự có khoa học à!
Tân Cửu ho khan hai tiếng.
"Vinh Phi nương nương xin đắc tội, chủ tử lệnh thuộc hạ lập tức mang ngài trở về." Ám vệ liếc nàng một cái, túm lấy cổ áo chặt hơn.
Yết hầu Tân Cửu nghẹn lại, từ sau khi xuất cung cho đến bây giờ, hiện tại nghe thấy từ miệng người bên cạnh gọi "Vinh Phi nương nương", đột nhiên có loại cảm giác chua xót không nói nên lời, ngăn đao đỡ kiếm chặn hoa đào không nói, còn phải vì miếng cơm manh áo mà quỳ xuống đất, đây thực sự là cuộc sống của một cung phi mà người khác tha thiết mơ ước sao?
Hay chỉ có nàng là kẻ không may ngoại lệ?
Vĩnh Hi Đế ở nơi cách cửa doanh không xa, lúc ám vệ mang người tới thời gian không quá nửa chén trà nhỏ, Vĩnh Hi Đế bước ra khỏi màn trướng, vừa nhìn về phía Tân Cửu, sắc mặt lập tức phát lạnh: "Ai cho ngươi xách nàng tới, nên làm thế nào còn muốn trẫm dạy ngươi? Tự mình đi nhận phạt."
Hai mắt Tân Cửu sáng ngời, vội vàng tiến lên hai bước: "Nữ hiệp, là ngươi!" Vốn dĩ nàng đã cảm thấy vào đêm Vĩnh Hi Đế đăng cơ, nữ tặc đưa nàng ra khỏi hoàng cung mặc trang phục so với ám vệ tuy có chút khác nhưng là cùng một loại, thì ra nữ tặc cũng là một thành viên ám vệ, vậy thì người tặng thuốc kia...cũng là ông chủ của nữ tặc, chẳng phải là Vĩnh Hi Đế sao? Tư duy của Tân Cửu như được khai sáng.
"..." Linh Yêu nhíu mày, nàng ta đương nhiên biết rõ người đứng bên dưới là ai, chính là người nói nàng ta đến trộm quốc khố đấy, là kẻ vô cùng nguy hiểm cực kỳ khó đối phó, nghĩ xong, nàng ta lạnh mặt hỏi lại lần nữa: "Chuyện gì?"
"Nữ hiệp, xin hãy truyền lời đến người của Kính Lam trấn, nước giếng đã bị người khác vứt vật bẩn xuống dưới, không thể uống được nữa, nếu muốn dùng nguồn nước thì phải dùng nước ở vùng thượng du, nếu không người mắc phải dịch bệnh sẽ ngày càng nhiều." Tân Cửu nói xong thì trở vào chủ trướng lần nữa, về phần Vĩnh Hi Đế mắc phải dịch bệnh, cũng không cần ám vệ đến giải quyết.
"Được." Giọng nói của Linh Yêu truyền tới, vào lúc Tân Cửu quay lại, chỉ thấy cành liễu chỗ nàng ta vừa đứng có chút lay động, người cũng không còn ở đó.
Trong trường vẫn yên tĩnh như trước.
"Sao ngươi lại trở về rồi."
Vĩnh Hi Đế không nghĩ tới Tân Cửu chân trước vừa đi chân sau đã quay lại, hắn nằm ở trên giường, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt vốn dĩ nặng nề lại tăng thêm chút tinh thần.
"Mới rồi là mượn danh Hoàng Thượng đề xuất vài câu để xoa dịu người trong trấn, căn dặn người dưới xong tất nhiên là phải trở về rồi." Tân Cửu đi tới ngồi ở bên giường, lấy khăn cho Vĩnh Hi Đế lau mồ hôi, đột nhiên vô cùng hào hứng nói: "Hoàng Thượng, nô tì cũng coi như biết một chút y thuật, dịch bệnh vẫn chưa có phương thuốc phòng tránh, không bằng cứ để cho nô tì xem thử đi."
Tiểu mỹ nhân ở bên cạnh hai mắt sáng trong, nét cười bên môi ôn hòa như gió xuân, Vĩnh Hi Đế nhìn thấy mà gần như ngây dại.