Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương

Chương 43 :

Ngày đăng: 13:21 18/04/20


Đội ngũ mang theo Tang Hoa nhanh chóng rời đi nơi mà đóa hoa đào thứ chín đang ở, trở lại tòa hoàng thành Khánh An này. Hoàng đế giả ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân đang làm bộ làm tịch hết lần này đến lần khác nhường mình ngồi lên ghế rồng ở trước mắt, trong lòng giận dữ và kinh hoảng gần như cân bằng nhau, cuối cùng hóa thành vẻ ẩn nhẫn.



Vĩnh Hi đế khoác tay đứng ở bên cửa liếc hắn một cái, ung dung hừ lạnh một tiếng: "Tuyển tú?"



Lúc hắn không có ở đây, cho dù trên cổ khoác đao của ám vệ, người này vẫn là dám ngồi trên long ỷ làm mưa làm gió? Nên nói hắn ta là không biết sợ hay là không thấy rõ vị trí của mình đây?



Giọng nói của Vĩnh Hi đế hoàn toàn biểu hiện rõ hắn rất bất mãn.



"Chính xác là Ninh gia đề xuất tuyển tú trước..." Con trai Thành vương cười khổ một tiếng, sờ lên gương mặt có tám phần tương tự Vĩnh Hi đế, trong giọng nói cũng khó tránh khỏi lộ ra vài tia cô đơn: "Nhưng ta đã sớm không phải là con cờ của bọn họ, chuyện tuyển tú chính là quần thần thương nghị ra sau đó, Hoàng Thượng cần gì phải tức giận?"



Sắc mặt Vĩnh Hi đế càng lạnh thêm mấy phần, nhìn về phía buồng trong của Ngự Long điện, nhíu mày một cái. Suy nghĩ của Vĩnh Hi đế rất đơn giản, hắn có Tân Cửu là đủ rồi, còn về những nữ nhân khác...



Nếu như nữ nhân trong cung quá nhiều, nghĩ tới lại bực mình.



Tất cả mọi người đều hướng tới việc làm Hoàng Đế, người mang lòng mưu phản có mục đích duy nhất bất quá cũng chỉ là ba thứ địa vị, tài sản, và nữ nhân, hắn từ nhỏ chính là Hoàng Tử, cho nên tiền tài không thiếu, vả lại bởi vì thuở thiếu niên trải qua cung đấu, đối diện với nữ nhân mang gương mặt dịu dàng nhưng tâm như rắn rết lại là chán ghét, tài sản và nữ nhân có lẽ người trong thiên hạ đều muốn, nhưng hắn không hề hứng thú.



Trong cuộc đời nhàm chán, cũng chỉ gặp được một người hợp tâm duy nhất, những người khác sao có thể khiến hắn đặt vào mắt? Có điều...vừa nghĩ đến Tân Cửu có thể sẽ vì vậy mà ăn chút giấm, Vĩnh Hi đế trong lòng khẽ động, âm thầm suy tính, tuyển tú, thật ra thì cũng không phải là một phương pháp không tốt.




"...Nghĩ tới hình dáng cũng phải vượt qua kiểm tra mới được, dù sao cũng không có ai hy vọng người bên gối lại là nữ nhân giống Như Hoa vậy, nga, Như Hoa chính là cô nương bán bánh nướng cách vách nàng Tây Thi bán đậu hũ trước kia; cầm kỳ thư họa mặc dù có thể bồi dưỡng tình cảm, nhưng nếu chỉ là học chút bề ngoài nhưng có hoa không có quả thì cũng không cần thiết đâu, giống như ta cho đến bây giờ không cần những thứ này để phụ trợ bản thân..." Tân Cửu đang nghiêm túc tỉ mỉ, nhưng nàng thực sự rất buồn ngủ, nói xong thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều: "Dòng chảy Bạch Liên Hoa thánh mẫu ngàn lần không thể dính vào, đồ vật hại người này...Đừng thấy ta thỉnh thoảng lại thánh mẫu một chút, thực ra thì đó không phải là ý định của ta..." Đều là họa mà hệ thống gây ra.



Ngủ vào ban ngày dường như có chút không hợp với trào lưu đại chúng của vương triều Đại Khánh, nhưng Tân Cửu ngủ rất say, mí mắt cũng không mở nổi.



Sắc mặt Vĩnh Hi đế đen đến đòi mạng, Tân Cửu để ý tới chuyện tuyển tú như vậy hắn càng không thoải mái trong lòng, rõ ràng, nàng hẳn phải không vui...Cho dù Vĩnh Hi đế chưa từng hỏi suy nghĩ của Tân Cửu về tình yêu, nhưng cũng biết vô luận Tân Cửu muốn cái gì, tóm lại cũng không thoát khỏi một đời một đôi đầy tốt đẹp, tại sao lại chịu đẩy hắn cho người khác?



Hắn dùng tay túm thịt mềm trên cổ Phượng Hoàng đang nằm dưới giường, nhấc lên cùng nó đối mặt hồi lâu, Phượng Hoàng ngốc ngốc mặc hắn túm, ưỡn bụng ợ một cái.



Vĩnh Hi đế: "..."



Im lặng buông Phượng Hoàng không có chút hình tượng nào xuống, Vĩnh Hi đế duỗi tay một cái đem Tân Cửu ôm vào ngực, muốn đánh mông nàng hai cái, nhưng lại thu tay, ở bên gò má nàng cọ một cái, tháo tóc xuống rồi cũng nhắm hai mắt lại.



Tân Cửu ở trong mộng mơ thấy một đám nữ nhân trang điểm lộng lẫy ngồi trong tiểu hoa viên của hoàng cung.



Nhìn một đám nữ nhân câu được câu không nói chuyện phiếm, nàng không khỏi cảm thấy có chút không thoải mái trong lòng. Tân Cửu nắm chặt tay lại, hung hăng cắn nắm tay nhỏ của mình một cái.