Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương
Chương 53 : Phiên ngoại 1
Ngày đăng: 13:21 18/04/20
Sau khi Vinh Phi nương nương chết được một tháng....
Nàng lại sống lại!
Tin tức này vốn sẽ đưa tới sóng to gió lớn, nhưng sự thật thì cũng không phải như vậy. Trừ một phần nhỏ cung nhân "a" một tiếng cảm khái, còn lại cũng không tạo ra ảnh hưởng gì đến sau này.
Quách Uyển nghi đương tuổi thanh xuân ngồi trên ghế đá giữa trăm khóm hoa, ngắt lấy một đóa hoa mai nhỏ yêu kiều sắc vàng rực rỡ, xoay ở trước mắt ngắm nhìn, giống như đang cảm thán sự kỳ diệu của sinh mệnh, hoặc là do quá nhàm chán, chỉ có thể ngắm hoa tán gẫu cho qua ngày. Đối với chuyện lần này, vị Quách Uyển nghi này giải thích rằng: "Vị Vinh Phi nương nương này của chúng ta chết rồi sống lại cũng không phải là lần đầu tiên, các ngươi cảm thấy ngạc nhiên gì chứ?"
Mặc dù Quách Uyển nghi chỉ là một người qua đường Giáp, nhưng bởi vì phát ngôn của nàng ta quá sâu sắc, gần như chỉ trong một tối đã truyền khắp trong cung, kèm theo nhân khí của nàng ta cũng tăng lên không ít.
Lúc này người không rõ nguyên do mới nhớ tới đầu năm nay có lời đồn đại rằng Vinh Phi nương nương đuối nước mà chết, nhưng sau chuyện đó, Vinh Phi nương nương lần nữa xuất hiện trong tầm mắt cung nhân, vẫn tràn đầy sức sống sinh long hoạt hổ, thậm chí ngay cả dáng vẻ bệnh nặng vừa khỏi cũng không nhìn ra.
Cho nên lần này, mọi người đều ở đây chờ xem khi nào Vinh Phi nương nương với gương mặt hồng nhuận đi một vòng ở trong cung, để chứng minh tinh thần tiểu Cường* đập cũng không chết được của bản thân.
*cho những bạn nào không biết, tiểu Cường là con gián nhá.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối, Vinh Phi nương nương vẫn chưa từng xuất hiện.
...
"Ta đã biết lỗi rồi...Thật..." Một cánh tay trắng như ngọc từ trong áo ngủ bằng gấm vươn ra, sau đó chính là nửa gương mặt nhỏ nhắn của Tân Cửu. Sợi tóc đen nhánh bởi vì thấm mồ hôi mà dính lên mặt nàng, giống như một cái ấn song hoa. Nàng cắn cắn môi, quay đầu rụt rè nói: "Ta có thể đi thăm bảo bảo không?"
Người phía sau hô hấp ngừng lại, lập tức một cảm giác nguy hiểm nổi lên.
"Nàng là vì Dao nhi mới ở lại, hay là vì trẫm? Hử?" Nam nhân hiển nhiên không nghĩ rằng sẽ tùy ý mà bỏ qua cho nàng như vậy, trực tiếp ôm người và chăn kéo một đường vào ngực, đè ở dưới thân, đôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, giống như đèn pha mà lưu luyến trên mặt nàng, cuối cùng lưu giữ nàng trong ánh mắt.
"Đương nhiên là..." Tân Cửu nghiêm mặt cố gắng a a cười một tiếng: "Đương nhiên là chàng."
Sở Dịch chớp mắt: "Nga."
Cứ luôn chiếm lấy thời gian ở chung của hắn và Cửu nhi.
Trong quan niệm của Sở Dịch, thời điểm hài tử chưa sinh ra còn tốt, nhưng sau khi sinh ra phải nuôi lớn từng ngày lại chính là phiền muộn. Trong một tháng này, do việc mất đi Tân Cửu và ôm ấp hy vọng đồng thời chèn ép, mỗi lần Sở Dao quấy khóc đều khiến hắn không chịu nổi phiền nhiễu.
Đứa nhỏ hư hỏng này cũng không có nhu thuận ở trước mặt mẫu thân của nó như bây giờ.
Nếu không phải vì đây là hài tử mà Tân Cửu sinh ra, không chừng hiện tại hắn đã ném đi nơi nào.
Tân Cửu rõ ràng cảm nhận được nam nhân đang không vui, vì vậy dịu dàng cười một tiếng: "Đẹp lắm, nhưng không đẹp bằng chàng."
Sở Dịch hạ mi cười khẽ: "Trẫm đẹp ở đâu?"
Tân Cửu: "..."
Thấy nàng không lên tiếng, Sở Dịch cũng không giận, chỉ cầm tay nàng, đặt lên trán mình, mi tâm, sau lại trượt xuống chóp mũi, nhân trung, bờ môi, rồi bỗng dừng lại: "Nơi này?" Đầu lưỡi của hắn phác thảo ngón tay trắng nõn của nàng, thấy ở phía trên còn dính nước miếng của hài tử, hắn cần phải tiêu độc một chút.
Tân Cửu: "...A a, đừng làm vậy..."
"Hay là...nơi này?" Trong mắt Sở Dịch hiện lên một tia sáng, từ từ dịch ngón tay nàng tiếp tục đi xuống, một đường lướt qua một điểm nào đó ở trên ngực, cơ ngực cường tráng, thẳng xuống bụng dưới hữu lực....
Sắc mặt Tân Cửu tái đi: "Ngừng, ta thích chỗ này." Không muốn xuống nữa đâu...Xuống nữa thì trực tiếp không còn thích hợp với thiếu nhi rồi.
Thấy ánh mắt nàng rốt cuộc không còn nhìn tới nhi tử nữa, mà là thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, trong lòng Sở Dịch rất được an ủi, nhu hòa cười một tiếng, ôn tồn nói: "Ngừng-- xuống sao?"
--
--