Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 12 :

Ngày đăng: 04:51 19/04/20


Câu hỏi của Yến đại tổng tài không được ai trả lời, nhưng hắn cũng không thèm để ý, chỉ lẳng lặng nhìn phong cảnh phía dưới trong chốc lát, cho ra một kết luận không hay ho rằng dưới đó người quá đông, cây cối quá ít, lãng phí không khí, rồi bắt đầu xử lý văn kiện lần nữa. Tuy Yến đại tổng tài không thích làm việc, nhưng hắn còn phải nuôi cả đại gia đình, cũng vất vả lắm. Nếu hắn ném hết mặc kệ tất cả, không biết thằng hai sẽ làm Yến thị tổn thất thành cái gì nữa, phỏng chừng mỗi ngày hắn sẽ phải đối mặt nghe ông bà nội khóc lóc kể lể.



À, bạn nói còn cha ruột hả? Lão già ấy chỉ biết mỗi ngày đi bao dưỡng tiểu minh tinh, ngoại trừ mở công ty giải trí cái gì cũng không làm, lão già kia so với em trai hắn càng không nâng nổi tường. Vì vậy hắn hoài nghi, cha ruột hắn đã bị người khác ôm sai rồi, nếu không tại sao ông ấy không giống ông nội hắn chút nào? Chỉ có điều lão cha chân chính ấy không sống đủ tuổi để trở về mà thôi.



“Tổng tài, ngài Yến vừa phái người gọi điện thoại tới đây.”



Yến Khôn không thèm nhấc mí mắt: “Nói.”



“Ngài Yến nói muốn ngày mốt anh mời đại tiểu thư nhà họ Phùng dùng cơm.” Ngô Hình thấp thỏm trong lòng, lúc này đại thiếu không đeo kính đó! Hắn rất sợ đại thiếu giẫm hắn! Nhưng không thể không báo cáo!



Yến Khôn ném bút xì cười một tiếng: “Cậu nói cho ông ta biết, trời trong xanh thì tôi đi.”



Ngô Hình co rút khóe miệng, vẻ mặt đau khổ, đây là lý do quỷ gì thế?!



Có lẽ cảm thấy ở đây không có việc gì, Yến đại tổng tài đứng dậy, cơ thể gần một mét chín và cơ bắp rắn chắc nhìn thoáng qua rất có cảm giác áp bách. “Tôi đến phòng huấn luyện tập một chút. Mấy chuyện gần đây ngày càng không thú vị.”



Ngô Hình: “…” Nếu tôi nhớ không lầm, hình như anh nhìn cái gì cũng thấy nó vô vị.



Cùng lúc đó, Tư Không Dịch đang ngồi trong phòng, đối diện là tên huấn luyện to con kia, vẻ ngoài cũng được, nhưng hai mắt đục ngầu không có ý tốt, bây giờ chắc nên gọi là “điều giáo sư”, hắn ngồi đó cũng rất vô vị.



Khoảng chừng mười lăm phút trước, lúc Tống Lập Chí lộ bộ mặt thật với bọn họ, đầu tiên mọi người phản kháng muốn chạy, nhưng đã ăn phải thuốc kích dục, rõ ràng bọn họ không phải là đối thủ của mấy tên huấn luyện này. Tuy Tư Không Dịch để Tiểu Văn hút mấy thứ có vấn đề trong cơ thể cậu ra, nhưng ít nhiều cậu vẫn bị ảnh hưởng, cơ thể không có sức lực, vì còn muốn ngụy trang nên để hắn mang về phòng.




Chín giờ tối, Yến tổng đeo kính đọc sách.



Chín giờ mười, nhận được một tin nhắn.



[Ngài Yến, tôi bị người ta lừa vào ổ mại dâm, anh có thể giúp tôi liên hệ với cảnh sát nào đáng tin cậy không? Mấy tên khốn nạn kia nói bọn chúng có người ở phía trên. Anh có ai ở phía trên không?]



Yến đại tổng tài: “…” Hắn nhìn nội dung tin nhắn hơi kỳ lạ này, không tự giác nhớ đến thanh niên nằm ngoài trong thùng xe tải mấy ngày trước, trên trán dán giấy trắng cười với đám thú nuôi.



Một lúc sau.



“A… Thật thú vị.” Yến tổng đẩy nhẹ mắt kính, sau đó chống cằm cực kỳ sung sướng nở nụ cười. Giống như con sói đói nhìn thấy món ngon trước mặt.



Chín giờ hai mươi, Tiểu Bạch mang điện thoại từ chỗ có tín hiệu trở về. Chít chít chít chít! [Di động vang lên, chắc là có hồi âm!]



Tư Không Dịch bấm mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn đến.



[Tôi chính là người phía trên. Cục trưởng cục cảnh sát, cậu thấy được không? Nói địa điểm, tôi đến đón cậu.]



Tư Không bát quái lập tức cười ha hả, ngày mai cậu nhất định phải làm mấy tên đó quỳ xuống gọi cậu là cha!!