Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng
Chương 120 :
Ngày đăng: 04:52 19/04/20
Trần Bân nói xong liền rời đi, Tư Không Dịch nhìn theo bóng lưng hắn không nói lời nào, Tiểu Bạch kề vào tai cậu chít chít vài tiếng.
[Tên này không phải thứ gì tốt! Còn thiếu viết mấy chữ “tao muốn tính kế mày” lên mặt nữa thôi! Nhất định phải đề phòng hắn!]
Tư Không Dịch gật gật đầu: “Đúng vậy, nhất định phải đề phòng.” Người này đặc biệt đến hỏi chuyện buổi biểu diễn, không chừng hắn sẽ làm gì đó ở concert của Tạ Kỳ, không thể không đề phòng. Nhưng hắn muốn tính kế cậu, chẳng lẽ cậu không cách nào tính lại hắn sao? Dù sao bây giờ cậu và Yến Khôn đã là người một nhà thân thiết, vậy hỏi Yến tổng mượn Tiểu đội cầu vồng làm chút chuyện chắc là được, đúng không?
Sau khi trở về biệt thự, quả nhiên Yến Khôn đã làm một bàn cơm Tây mỹ vị chờ Tư Không Dịch. Khổng Triệu và Đại Sơn đi vào nhà, nhìn thấy một bàn thế kia, hai người thở dài thật sâu, chờ đến lúc hai người ra ngoài, Khổng Triệu cảm thán: “Không biết khi nào Yến tổng mới làm cho tôi một bữa như vậy, có lẽ tôi chết cũng đáng giá.”
Đại Sơn nghĩ nghĩ, đầu tiên là gật đầu rồi lại lắc đầu: “So với ăn cơm, tôi càng muốn sống tốt hơn.”
Khổng Triệu liếc mắt xem thường: “Tôi đây là ví dụ biết không!”
Đại Sơn lắc đầu: “Không hiểu sao mấy người như anh lại thích dùng cách nói so sánh khoa trương, nhân cách hóa, tu từ này nọ, nói chuyện rõ ràng không được sao? Nói nhiều chữ như vậy không thấy tốn nước bọt hả? Có thời gian không bằng ăn thêm vài bữa cơm.”
Khổng Triệu: “…” Xem như hôm nay tôi đã hiểu cái gì gọi là đàn gảy tai trâu.
“Em muốn Tống Tranh đi phỏng vấn vài người?” Yến Khôn nhướng mày: “Phiền phức như vậy, không bằng dứt khoát tìm người trói hắn lại, mười ngày nửa tháng sau là hắn ngoan ngoãn ngay.”
Tư Không Dịch đang ăn bò beefsteak lắc đầu: “Vậy cũng không được, vụ án bắt cóc vừa qua, đang lúc mọi người sợ bóng sợ gió, sao có thể bắt hắn được. Huống chi với tính cách đó của hắn, cho dù bây giờ bị buộc dừng lại, kế tiếp hắn nhất định sẽ lại gây chuyện với em, không có đạo lý phòng cướp ngàn ngày, em nhất định phải bắt hắn rời khỏi giới giải trí, trả lại bầu không khí sạch sẽ cho giới giải trí!”
Tư Không Dịch nói nghe rất hay nhưng Yến Khôn lại cảm thấy thằng nhóc này đang rảnh đến nỗi lông mọc dài muốn bát quái mà thôi.
Nghĩ đến đây hắn lên tiếng: “Bọn anh phát hiện một trang Web kỳ quái, địa chỉ trang Web luôn thay đổi nhưng mấy thành viên trang Web đó có cách tìm được địa chỉ chính xác mỗi lần nó thay đổi. Mà này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là nội dung trong đó rất bạo lực và khát máu, có rất nhiều bài post lừa đảo và lôi kéo đánh bạc, còn có người trắng trợn bàn luận đủ cách phạm tội, thậm chí còn có video quay cảnh giết người.”
Tư Không Dịch lập tức trợn to hai mắt, không thể tin nuốt miếng thịt: “Trời đất, thật sự có loại trang Web như vậy sao? Em cứ nghĩ nó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và phim truyền hình chứ! Chẳng lẽ cảnh sát mạng không quản lý loại trang Web này?”
Yến Khôn nghe vậy bật cười: “Nếu cảnh sát mạng có thể quản lý thì sẽ xuất hiện vụ án bắt cóc kia sao? Căn cứ theo lời khai của mấy tên kia, bọn chúng thảo luận chuyện bắt cóc trong một bài post trên internet, tâm lý biến thái muốn bắt cóc người ta, khỏi cần nói lý do, nhưng chúng luôn buồn bực không biết phải làm thế nào. Kết quả lúc bọn chúng đang bàn bạc phương án hành đông, có một đại thần rất lợi hại trong diễn đàn làm một giả thuyết, nói ra ý tưởng của hắn. Trước đó đã có rất nhiều người làm theo ý tưởng của tên đại thần này, gần như là cách thức gây án không chê vào đâu được, thế nên đại thần vừa mở miệng, bọn chúng liền kích động ghi lại ý tưởng của tên này định thử xem sao.”
Hai mắt nhóm fan như phát sáng hò hét càng lớn hơn nữa.
Tạ Kỳ tiếp tục nói: “Ừm, tuy rằng ở đây, anh rất không hài lòng nhân khí của cậu ta hình như cao hơn anh, nhưng mà, anh không thể không nghiêm túc thông báo, các em đoán đúng rồi đó.”
“A a a a a a! Tư Không Dịch! Tư Không Dịch!!”
“Tư Không Dịch! Tư Không Dịch! Tư Không Dịch! Tư Không Dịch!”
Các fan bắt đầu hò hét ngắn gọn mà lại hữu lực, Tạ Kỳ lên tiếng: “Đúng, chính là Tư Không Dịch! Xin mời người bạn thân nhất của tôi, Tư Không Dịch lên sân khấu, cùng song ca với tôi bài Giấc mộng điên cuồng!”
“A a a a a a!!”
“Tạ Kỳ Tạ Kỳ Tạ Kỳ!!”
“Tư Không Dịch Tư Không Dịch!!”
Âm nhạc lập tức vang lên, Tạ Kỳ dang rộng hai tay, hai chân giao nhau ngẩng đầu nhìn trời: “Chưa từng có giấc mộng nào không điên cuồng!”
Ngọn đèn trên sân khấu chiếu sang một bên, trong ánh đèn, một thanh niên đẹp trai làm dấu bắn súng: “Chỉ nhìn xem bạn có dám ước mơ hay không!”
Tạ Kỳ tươi cười quay đầu sang, hai người từng bước một theo nhịp mà đi về phía đối phương, ánh đèn lấp lánh trên sân khấu tạo thành hai luồng ánh sáng đen trắng đối lập, thoạt nhìn hai người đều đẹp trai như nhau, nhưng lại hoàn toàn khác nhau, cùng hát vang một câu: “Tôi dám mơ mộng! Tôi điên cuồng nhất!”
Trong nháy mắt này, các fan bắt đầu cùng nhau vẫy tay, còn cuồng nhiệt hát theo: “Tôi dám mơ mộng! Tôi điên cuồng nhất!”
Hình ảnh đầy sôi động và nhiệt huyết làm ai nhìn thấy cũng nhịn không được sinh ra cảm giác cuồng nhiệt trong lòng!