Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 126 :

Ngày đăng: 04:52 19/04/20


Người thanh niên đứng đó, vẻ mặt khó hiểu và không thể tin được. Hắn đứng trong giây lát rồi bước nhanh về phía trước, dường như muốn làm lơ tiếng mèo kêu kia. Chẳng qua hắn chưa đi được mấy bước đã bị mấy con chó và mèo khác tụ lại chắn trước mặt, một con có lưng màu đen to lớn nhất còn làm động tác chờ tấn công, nó gầm gừ nhe hàm răng đáng sợ, giống như giây tiếp theo sẽ nhào lên cắn người.



Tên thanh niên không dám cử động, lại bắt đầu tức giận gào to: “Mấy người có ý gì?! Tại sao chặn trước mặt không cho tôi đi còn mấy người trước lại được đi? Tại sao tôi không thể đi?!”



Lúc này quần chúng im lặng rất quỷ dị, không một ai đứng ra nói chuyện giúp hắn. Tên thanh niên lập tức thẹn quá thành giận: “Mấy người nói đi! Mấy người không sợ lát nữa chúng nó cũng cố tình gây sự với mấy người sao?!”



Mọi người bắt đầu nhỏ giọng xì xào, rất nhanh có người lên tiếng, nhưng lại nói câu mà thanh niên này không muốn nghe chút nào: “Tại sao vài người trước chúng nó không kêu, đến lượt cậu lại kêu?”



“Đúng vậy, vị đội trưởng  này cũng đã nói, bây giờ chỉ phân biệt người tốt kẻ xấu mà thôi, nếu sai lúc điều tra ra sẽ thả người. Nếu cậu không chột dạ thì cứ đứng qua một bên đi, đừng cản đường.”



Tên thanh niên này hiển nhiên không ngờ mọi người sẽ nói như vậy, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, hắn tuyệt đối không thể để cảnh sát bắt đi, thế là hắn chạy vọt về phía trước, ý đó muốn chọc thủng hàng rào cản trở này mà chạy thoát.



Đáng tiếc, hắn thất bại. Sau khi hắn bị cảnh sát giải vào xe, những người tụ tập đều lộ ra vẻ hoài nghi, vài người triệt để trầm mặt, không còn ôm tâm lý may mắn nữa.



Chuyện tiếp theo sau đó nhanh hơn rất nhiều, gần một ngàn người đi ra ngoài trong vòng nửa giờ. Nhưng sau khi ra ngoài bọn họ không rời đi mà vây xung quanh cửa chờ xem náo nhiệt, muốn nhìn xem ai bị chỉ điểm.



“Trời đất, tôi đếm bọn chúng xấp xỉ năm mươi người!”



“A! Tôi nhớ ra rồi, người mặc áo khoác vàng chính là tên cầm dao muốn đâm tôi! Quả nhiên bị tìm ra!”



“Đúng đúng, tôi cũng nhớ rồi, tên choàng khăn quàng cổ màu đỏ cố ý cất khăn đi, bây giờ khăn choàng bị rơi ra, đúng là hắn!”



“Haiz… Đột nhiên muốn nuôi một con chó hay một con mèo quá.”



“Ừa, lát nữa tui đi đến cửa hàng thú cưng xem sao, hai loại này đều rất hộ chủ mà còn biết giữ nhà.”


Tư Không Dịch im lặng một phút rồi nói: “Tôi không rõ vì sao cậu phải làm vậy? Như tôi đã nói trước có, cậu có mọi điều tốt đẹp, tại sao muốn sống cuộc đời như vậy? Dù cuối cùng cậu có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, cậu không thấy bất an sao?”



Hình Lưu Vân nở nụ cười: “Tiểu Dịch, tôi lo lắng cho vết thương của cậu. Cũng rất tức giận Cư Phùng Xuân dám làm cậu bị thương, tôi sẽ trừng phạt hắn. Nhưng chuyện này không có nghĩa là tôi nghĩ bản thân làm sai.”



Tư Không Dịch trợn to hai mắt: “Cậu còn nghĩ bản thân không sai?”



Hình Lưu Vân ha hả cười lớn: “Đúng vậy. Tôi chỉ đăng ký một trang Web, sau đó phát hiện thành viên trong trang Web đều là loại người độc ác có suy nghĩ ngông cuồng. Nếu đó là nơi có thể cho người ta tùy ý vọng tưởng, tôi đây liền nói ra ý tưởng của tôi. Giống như giải câu đố, bọn chúng ra câu hỏi, tôi trả lời đáp án. Từ đầu đến cuối, tôi không hề bảo bọn chúng làm theo đáp án của tôi, thứ khiến bọn chúng làm vậy chính là dục vọng và sự ác độc trong con người bọn chúng đang cấp bách chờ phát tiết mà thôi. Hành vi của tôi còn không tính là xúi giục.”



Tư Không Dịch cảm thấy lồng ngực cậu như bị thứ gì đó đè nặng, cậu hít thở nhiều lần rồi mới cắn răng nói: “Cậu nghĩ bản thân rất trong sạch à?! Cậu còn ghê tởm hơn bọn người kia gấp mười lần! Gặp người như vậy, không phải nên ngăn cản ác niệm của họ sao?! Chẳng phải không nên gợi ý cho bọn họ? Châm dầu vào lửa! Cậu còn nghĩ bản thân không sai?”



Hình Lưu Vân tiếp tục gật đầu: “Chính bọn chúng suy nghĩ sai lầm rơi vào địa ngục, sao lại nói là tôi châm dầu vào lửa? Nếu bọn chúng có ý chí kiên định như cậu, tôi nói đến phá trời cũng vô dụng, đúng không? Vậy nên, Tiểu Dịch, tôi thật sự rất thích cậu!”



Tư Không Dịch tức đến hai tay run rẩy: “Nhưng tôi không thích cậu như vậy!”



Hai mắt Hình Lưu Vân rũ xuống: “Ồ, tôi đã biết. Nghe giọng cậu rất có tinh thần, vậy có gì lần sau chúng ta lại nói tiếp.”



Hình Lưu Vân cúp máy, Tư Không Dịch lập tức ném điện thoại xuống đất. Cậu mặt mày xanh mét nhìn Yến Khôn: “Sao hắn có thể nghĩ như vậy? Sao có thể nghĩ bản thân đúng tình hợp lý? Đầu óc hắn có bệnh hả?”



Yến Khôn ôm cậu vào lòng, cần thận nhìn bả vai cậu, sau đó gật đầu nói: “Em coi như đầu óc hắn hỏng rồi đi. Người như thế vĩnh viễn không nghĩ bản thân sai đâu, em có nói nữa cũng không làm hắn thay đổi suy nghĩ. Vậy nên em không cần để ý, giao cho anh là được.”



Tư Không Dịch im lặng, một lúc lâu sau mới thở dài.



Cậu thật không rõ, tại sao Hình Lưu Vân lại có những suy nghĩ âm u điên cuồng như vậy.



Thế nhưng, rất nhanh, đáp án dùng tốc độ bất ngờ không kịp đề phòng xuất hiện ngay trước mặt cậu.