Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 131 :

Ngày đăng: 04:52 19/04/20


Tư Không Dịch vừa ăn cá hồi gà cuộn vừa uống nước dừa, trong lòng cười lạnh. Ánh mắt chòng chọc phía sau cậu ngày càng sắc bén, cho thấy người kia đã bị thiệt lớn. Dù sao hắn nhìn như vậy cũng không làm cậu mất miếng thịt nào, lại nói hiện tại không chỉ một mình hắn nhìn, mọi người trên bàn đều nhìn cậu.



“Tư Không à, gà cuộn trong tay cậu nhìn ngon quá nhỉ.” Địch Nam Trúc thân với Tư Không Dịch nhất, huống hồ là một fan điên cuồng sùng bái cậu, hắn rất chú ý đến nhất cử nhất động của idol. Lúc này nhìn thịt gà và sushi cá hồi hương sắc câu toàn, vừa nhìn là biết rất ngon trong tay cậu, Địch Nam Trúc – vừa trạch vừa thích ăn hàng – nhịn không được mở miệng hỏi: “Lấy ở đâu vậy?”



Cậu nghe thế cười tủm tỉm cắn một miếng rồi nói: “Đặc chế, há há há, chỉ mình tôi có, mọi người không có phần đâu.”



Mọi người lập tức không còn lời gì để nói, im lặng ăn trứng ốp la, cá nướng và bánh phồng tôm, đặc chế cái gì, vừa nghe là biết bút tích của vị đại tổng tài không thiếu tiền rồi, đời này bọn họ không cần nghĩ, nếu kiếp sau đầu thai tốt có lẽ sẽ có được tay nghề của tổng tài.



“Tiểu Dịch à, hôm nay cậu có một cảnh quay, tuy không dài nhưng cậu nên sớm vận động làm nóng cơ thể, phải linh hoạt một chút.” Đạo diễn Ngụy mở miệng. Tư Không Dịch gật đầu nói: “Là cảnh thăm dò phải không chú? Cháu đã biết, đạo diễn cứ yên tâm.”



Đạo diễn Ngụy rõ ràng rất vừa lòng câu trả lời này, ông tiếp tục ăn bánh mì và cá, nói thật ông cũng rất muốn ăn gà cuộn kia.



Mà lúc này, Linh Hiên ngồi phía sau không nhịn được nữa, hắn bình tĩnh thong thả đi đi đến ngồi xuống cạnh Tư Không Dịch, sau đó mở miệng hỏi: “Đêm qua và sáng nay cậu không cảm giác được cái gì không ổn hả?”



Rõ ràng đêm qua hắn đã phát tà khí từ cái huyết hồng trùy, nhưng sau khi phát hắn lại thấy tình huống không đúng, đợi đến nửa đêm cũng không có cảm giác thỏa mãn khi cắn nuốt sinh khí, ngược lại trong nháy mắt hắn đột nhiên cảm thấy tức ngực khó thở, cả người đều rét run, hắn biết đã có chuyện gì xảy ra, kết quả thức đến sáng vẫn không thấy phản ứng gì khác.



Linh Hiên ẩn ẩn cảm nhận được tình huống không đúng, nhưng lại không đủ để hắn chắc chắn, chỉ có thể chờ sáng nay xem phản ứng của Tư Không Dịch. Vì thế sáng sớm hắn đã đến đây, lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tư Không Dịch, hắn liền khẳng định có chuyện không ổn. Vẻ mặt Tư Không Dịch rất tốt, căn bản không bị chút tà khí nào quấy rầy mất tinh thần. Hơn nữa trong chớp mặt khi cậu xuất hiện, Linh Hiên cảm thấy trái tim đau nhói một cái, giống như bị phản phệ vậy. Chẳng qua, điều này không có khả năng! Tuy Linh Hiên không học được bản lĩnh bằng sư phụ, nhưng hắn vẫn phân biệt rõ người khác có tu đạo hay không, Tư Không Dịch căn bản là người thường, toàn thân không có một tia linh khí, nhiều nhất chỉ là số mệnh thịnh một chút mà thôi.




Người đàn ông trung niên thấy dáng vẻ không cho là đúng của Linh Hiên, ông ta tức đến khó thở, chẳng qua ông ta không tiện nói ra mấy thứ đã nhìn thấy, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng đi! Trước khi sư phụ đến, mấy ngày này đừng làm gì hết, nhất là chuyện sinh hoạt vợ chồng, biết không? Nếu không con tự gánh lấy hậu quả!” Nói xong ông ta lập tức tắt video. Nhị thiếu gia nhà họ Lâu vây xem nãy giờ nhưng không nói lời nào, lúc này hắn châm một điếu thuốc rồi mở miệng: “Sự tình rất khó giải quyết?”



Thái độ của người này đối với Lâu Phóng rất tốt, dù sao đây là đại tài chủ mà. Ông ta cau mày gật đầu: “Vừa rồi tôi thấy hình ảnh chết sớm trên mặt thằng nhóc kia, vận thế của nó dường như đã đảo ngược rất lớn, trước kia số mệnh và tướng mạo của nó rất tốt, hiện tại đã thay đổi hết.”



Lâu Phóng nheo mắt, cả người trông rất âm u, hắn gạt tàn thuốc rồi nói: “Vậy là, bên cạnh Yến Khôn cũng có một đại sư?”



Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, nhưng có thể xác định ba con thú kia có chút năng lực. Đợi ba ngày nữa tôi lên đảo nhìn chúng nó là sẽ biết rốt cuộc có linh khí như Tôn Thượng đại nhân đã nói không. Nếu có…” Ông ta nở nụ cười: “Tôi luyện chế yêu nô, vừa lúc còn thiếu mấy linh hồn lợi hại đây.”



Lâu Phóng nghe thế cũng cười nói: “Tôi không có yêu cầu gì khác, ba con thú kia sống hay chết không liên quan gì đến tôi. Nhưng tôi muốn Yến Khôn tàn tật tay chân, thiếu mũi thiếu mắt. Lệ sư phụ, hắn tuyệt đối không thể có kết cuộc tốt, nhất định phải sống không bằng chết.”



Lệ sư phụ kiêu căng gật gật đầu: “Cậu yên tâm, chẳng qua chỉ là một người thường, dù hắn có số mệnh tốt thì cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi. Tôi có rất nhiều cách làm hắn sống không bằng chết.”



Ba ngày sau, lúc Lệ sư phụ nắm chắc phần thắng đến hải đảo, nhìn lên đỉnh đầu Tư Không Dịch đang đóng phim và Yến Khôn đang ngồi xem, ông ta liền cảm thấy cả người không tốt!



Lệ sư phụ: Má nó! Nhất định ông đây hoa mắt rồi!