Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng
Chương 137 :
Ngày đăng: 04:52 19/04/20
Dù trước đó Tư Không Dịch đã đoán đội viên mới mà cây Ngô Đồng nói là một con kiến, nhưng nhìn một đám kiến gai đen hơn hai mươi con, con nào cũng to hơn móng tay cái, cậu vẫn hơi hoảng sợ.
Này mà là kiến gì, là vũ khí chiến đấu hình kiến thì có, không nói đến quật ngã một người, quật ngã một con trâu cũng có khả năng. Nhất là con cầm đầu hai mươi con kiến gai đen này, cái răng nanh màu đen, cái cánh trong suốt, cùng với sức lực tùy tiện gặm một phát là đứt một cọng cỏ, thật sự là… Nữ trung hào kiệt.
Đúng, tất cả đám kiến gai đen này đều là giống cái.
Tư Không Dịch ho khan một tiếng, suy nghĩ một chút rồi đặt một miếng sushi cá ngừ xuống trước mặt đàn kiến: “Tụi bây được chú Ngô Đồng giới thiệu đến, tất cả đều có linh thức à?”
Kết quả trong hai mươi con này, có đến mười bảy con không phản ứng Tư Không Dịch, nhưng con kiến gai đen lớn nhất trong đó dùng linh thức mạnh mẽ giao lưu với cậu.
[Không có, tuy một đám chúng nó có thể lấy một chọi mười nhưng sự tồn tại mạnh mẽ như bà đây, sao có thể tùy tiện có nhiều như vậy được? Phương diện này thì tui lợi hại nhất, tui là lão đại, nghe lão Ngô Đồng nói anh có tướng mạo bất phàm, đi theo anh sẽ có thịt ăn, còn có thể giúp chúng tui tiến bộ. Thế nên bà đây liền dẫn các em gái đến tìm anh nương tựa, chỉ cần mỗi ngày cho tụi tui một miếng như vậy, không, là năm miếng, tụi tui giúp anh giết người phóng hỏa cũng được! Bà đây có thể triệu tập tất cả kiến gần đây cắn chết vài người. Mà một mình tui cũng có thể cắn chết được một người đó! Anh có đồng ý không?]
Tư Không Dịch nhìn hai cái răng nanh rung rinh lia lịa của kiến gai đen, khóe miệng hơi co giật. Vị “nữ hán tử” này vừa nhìn là thấy thật dũng mãnh, chỉ cần nhìn hai cái răng nanh kia cũng đủ hiểu là nếu có một đoàn quân kiến hỗ trợ thì sẽ tốt đến nhường nào. Có vị lợi hại như vậy hỗ trợ, việc bắt tên đại sư sau màn kia dễ như trở bàn tay.
“Được, chỉ cần tụi bây có thể chứng minh giá trị của tụi bây, một ngày mười miếng thế này cũng được.”
Kiến gai đen tỏ vẻ khinh thường: [Không cần, còn lại tụi tui tự kiếm ăn là được rồi, không xài răng nanh thời gian dài là nó sẽ thoái hóa.]
Sợi tóc cuối cùng bị ông ta nhét vào một hình nộm bằng mây khô, ông ta nhìn hình nhân nhỏ, nhịn không được lắc đầu nói: “Đáng tiếc, nếu có được máu của Tư Không Dịch thì vật nhỏ này mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.”
Nếu như đồng thời chôn tóc và máu của Tư Không Dịch vào hình nhân này, chỉ dựa vào thứ này thôi ông ta cũng có thể làm Tư Không Dịch sống không bằng chết.
Nhưng hiện tại xem ra, bức tranh ác quỷ kia cũng có thể khiến Tư Không Dịch nếm thử cái gì gọi là họa từ trên trời rơi xuống. Tuy rằng phương pháp này làm ông ta mất mấy năm công lực, nhưng lại tạo được tai họa liên tiếp cho Tư Không Dịch, một khi hắn xử lý không tốt là có thể làm bạn với Linh Hiên.
“Đi!” Tịnh Tích đại sư cắn ngón tay, ấn mạnh xuống bức tranh vẽ ác quỷ, ngay sau đó âm phong nổi lên khắp bốn phía, sau đó lao thẳng ra khỏi phòng.
Lúc này Tư Không Dịch đang lái xe máy trên đường trở về nhà, bỗng nhiên cậu cảm nhận được một cơn rét lạnh. Sau đó, chuyện đã rất lâu không xảy ra – trái tim cậu bỗng đập nhanh báo động, trong nháy mắt đó cậu đau đến nỗi suýt nữa té xe. Thế nhưng Tư Không Dịch quyết định thật nhanh, cậu cắn răng bẻ lái qua phía lề đường, kết quả xe mới vừa quẹo, bỗng nhiên có một chiếc xe tải xuất hiện phía trước, dường như tài xế ngủ gật, xe tải lao về phía Tư Không Dịch với tốc độ đáng sợ!
Tư Không Dịch phát lạnh, cậu hô một tiếng rồi dứt khoát bỏ xe nhảy xuống, nhào qua một bên. Bốn nhóc và tiểu đội kiến gai đen cũng nhảy phóc khỏi xe, tự tìm vật che chắn.
Rầm!
Chiếc xe tải đâm mạnh hất bay luôn chiếc xe máy của Tư Không Dịch.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, mọi người trên đường ngẩn cả người, sau đó vội vã chạy tới.