Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 142 :

Ngày đăng: 04:53 19/04/20


Sau khi Tư Không Dịch thành công lấy lại được Nguyệt Thạch đã bị hắc hóa, việc đầu tiên cậu làm là cất nó vào ba lô.



Trước đó, trên đường về, cảm xúc của đội viên cả hai tiểu đội tương đối căng thẳng. Sau khi Đại Hoàng nuốt Minh Thạch màu đen, dường như anh chàng bị năng lượng phụ của nó ảnh hưởng, làm suốt dọc đường trông nó như một con chó dữ từ địa ngục bước ra vậy.



Dù sao Minh Thạch cũng là thứ đồ đoạt mạng người, lây dính rất nhiều sát khí và năng lượng phụ, Đại Hoàng có là yêu linh lợi hại thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng không bị ảnh hưởng. Ngay lúc Tiểu đội cầu vồng cảm thấy con chó này sắp nổi điên cắn người, bọn họ đã về đến biệt thự. Đại Hoàng nhanh chóng phun Minh Thạch ra, sau đó cả người đều uể oải không có tinh thần.



Tư Không Dịch đã chuẩn bị một chậu thịt kho tàu, sườn to và cơm trộn cho nó, cậu đau lòng nhìn Đại Hoàng. Lúc đầu anh chàng ăn rất chậm, sau đó càng ăn càng khỏe, Tư Không Dịch thấy vậy mới yên tâm.



Toàn bộ Tiểu đội bát quái đều có cơm tình yêu của Yến tổng an ủi tinh thần, ngay cả Cỏ Nhỏ cũng có dịch dinh dưỡng đích thân tổng tài điều chế. Tiểu đội cầu vồng nhìn dáng vẻ hiền lành của Yến Khôn mà không khỏe chút nào, đây là tổng tài cao lãnh hay châm biếm, một lời không hợp là cười lạnh, hai lời không hợp là bắt người ta cút sao?!



Sau đó Yến tổng dùng thực tế chứng minh hắn đúng là Yến ma vương: “Không có việc gì thì về ngủ đi, đứng ngốc ở đây làm cái quái gì thế hả? Định trồng cây à?”



Tiểu đội cầu vồng: “…” Sao đãi ngộ lại khác nhau đến thế, anh không sợ chúng tôi tạo phản hả?!



Yến tổng dừng một chút: “Hai ngày nữa sẽ có một trận đánh ác liệt, chờ mọi chuyện kết thúc tôi sẽ cho các cậu nghỉ phép đi du lịch mười ngày có lương.”



Tâm trạng Tiểu đội cầu vồng lập tức vui vẻ y như tên của tiểu đội bọn họ vậy: “Được lão đại! Anh yên tâm đi! Chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Dịch thật tốt!”




Tịnh Tích đại sư ngồi trong biệt thự, sắc mặt âm trầm đến cực điểm. Đối diện ông ta là sáu người cả nam lẫn nữ, vẻ mặt của bọn họ cũng khó coi không kém gì Tịnh Tích, mà ngoài vẻ âm trầm còn có phẫn nộ và thêm một tia sợ hãi.



“Đại sư, tôi nghĩ ông phải cho chúng tôi một công đạo. Là ông chủ động tìm chúng tôi, giúp chúng tôi kéo dài tuổi thọ, rõ ràng chúng tôi còn có thể sống một năm nữa, chúng tôi cũng đã đưa cho ông tất cả tiền tài và báu vật mà ông muốn, hiện tại ông nói nếu chúng tôi không tìm được tiểu minh tinh Tư Không Dịch thì có thể sẽ chết bất cứ lúc nào là sao? Đại sư, đùa kiểu này không buồn cười đâu. Tôi không hề thích chút nào.” Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ quyền cao chức trọng lên tiếng.



Sau khi ông ta nói xong, một người đàn ông chỉ hơn bốn mươi, trên mặt có một vết dao chém, trông rất hung ác nham hiểm lên tiếng:



“Đại sư, gọi ông một tiếng đại sư là tôn kính cuối cùng còn sót lại của tôi, tôi hy vọng ông dù bất cứ giá nào cũng phải giữ được mạng sống của chúng tôi. Nếu không, đại sư có thấy xung quanh không? Nếu chúng tôi chết, hoặc là tôi chết, bọn họ nhất định sẽ để ông đi theo làm bạn với tôi.”



Gương mặt vốn âm trầm của Tịnh Tích càng trở nên khó coi, ông ta giương mắt nhìn gã đàn ông sẽ làm bất cứ điều gì để đạt mục đích, trong lòng vừa tức giận vừa lo sợ. Lại nhìn mấy người khác trong phòng, tuy bọn họ không nói gì, nhưng vẻ mặt lại không khác gì gã vừa lên tiếng. Tịnh Tích thầm nghĩ, dù ai trong sáu người bỏ mạng thì ông cũng sẽ không tốt, thậm chí có khả năng sẽ phải chết theo, rốt cuộc ông ta không cách nào bình tĩnh được. Sau khi nói đủ loại lý do cứng ngắc, cuối cùng ông ta cũng phải nói ra sự thật vì sao phải tìm Tư Không Dịch.



“… Các vị cũng biết tôi kéo dài tuổi thọ cho các vị bằng cách nào mà. Đừng nói Minh Thạch độ mệnh đã bị Tư Không Dịch trộm đi, quan trọng nhất chính là khi mọi người tìm được Tư Không Dịch, đưa đến chỗ của tôi, chỉ cần có mạng của hắn là có thể kéo dài sinh mạng của mỗi người các vị đến năm năm.”



Câu này vừa dứt, sáu người vốn không tình nguyện tìm Tư Không Dịch lập tức sáng mắt, lúc này bọn họ không còn là người làm chính trị, tài phiệt gì cả, bọn họ là ác quỷ vì mạng sống có thể điên cuồng làm mọi chuyện, kể cả hy sinh và lợi dụng người khác.



“Được, chúng tôi đi tìm hắn.” Dù hắn không muốn xuất hiện cũng phải ép hắn ra mặt.