Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng
Chương 39 :
Ngày đăng: 04:51 19/04/20
Tạ Kỳ gần như không hề nghi ngờ gì mà tin tưởng Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch có năng lực thần kỳ đặc biệt. Sau khi Tư Không Dịch nói ngày mai giúp hắn bắt tặc, Tạ Kỳ hơi suy nghĩ, sau đó nói ra hai người mà hắn nghi ngờ và một nơi cần giám sát.
Tư Không Dịch nghe vậy gật gật đầu: “Cậu yên tâm đi! Ngày mai tôi bảo Đại Hoàng đi theo hai người kia, còn Tiểu Bạch thì giám sát chỗ kia, dù có ai lén lút làm động tác nhỏ, chúng ta đều có thể thấy được hắn.”
Tạ Kỳ tươi cười với cậu: “Haiz, anh em tốt! Chờ giải quyết xong chuyện này, tôi mời cậu đi chơi lướt sóng, tôi biết một chỗ lướt sóng rất sảng khoái!”
Tư Không Dịch cũng cười theo: “Tôi còn chưa chơi lướt sóng lần nào, cậu nói phải giữ lời, tôi nhất định phải đi.”
Tâm trạng Tạ Kỳ rất tốt gật đầu, hắn thích bạn bè thẳng thắn không giả vờ như vậy. “Tháng sau tôi có concert, cậu có rảnh đến xem nha, tôi đưa cậu vé hạng nhất.”
Tư Không Dịch nghĩ nghĩ: “Hay tôi mua đi bán lại vé của cậu với giá cao nhỉ? Hiện tại tôi phải nuôi thú cưng, mỗi ngày tốn rất nhiều tiền. Tôi cũng chưa kiếm được nhiều tiền mà.”
Tạ Kỳ cười lớn, sau đó hắn lén lút nói với cậu, mấy năm đầu hắn cũng từng làm chuyện mua đi bán lại này. “Tôi phát hiện tính cách của chúng ta rất hợp nhau! Tôi quyết định làm anh em tốt với cậu. Thế nhưng tối nay vẫn nên nghỉ ngơi sớm, ngày mai kính nhờ cậu giúp tôi bắt người.”
Tư Không Dịch cũng rất vui vẻ gật đầu, cậu cũng hiểu ngoài trừ quần áo đầu tóc của Tạ Kỳ hơi kỳ lạ, những phương diện khác vẫn không tồi. “Được rồi, vậy ngày mai cậu nhớ gọi tôi.”
Tạ Kỳ luyến tiếc không nỡ giao Đại Hoa cho Tư Không Dịch: “Yên tâm đi! Tôi tuyệt đối không quên chuyện quan trọng như vậy đâu.”
Trở lại phòng, Tư Không Dịch lại xem kịch bản bộ phim tháng sau sẽ quay. Xem xong kịch bản Dong binh chi vương, cậu mới cảm nhận rõ ràng được lần này Lục Phong đã cho cậu cơ hội lớn cỡ nào. Tuy cơ hội này là Từ ảnh đến và Yến đại tổng tài giúp cậu giành lấy, nhưng rốt cuộc cậu vẫn nên ghi nhớ lòng tốt của Lục Phong.
“… Haiz, sau này tôi giúp anh điều tra miễn phí tên Nhạn Minh, coi như quà cám ơn.”
“A, ngày mai phải đi giúp Tạ Kỳ bắt tặc, đi chợ cây cá cảnh… Chậc, mang kịch bản theo vậy, cũng có thể tranh thủ chút thời gian.” Lúc Tư Không Dịch nằm trên giường ngẫm nghĩ ngày mai phải làm những việc gì, Tiểu Bạch trong phòng lén lút lướt di động bỗng nhiên kêu lên chít chít.
[A a a! Tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân, anh mau đến đây! Tên tóc vàng lên đầu đề! Vừa rồi không biết xảy ra chuyện gì, giống như bỗng nhiên có rất nhiều người nói xấu tên tóc vàng!]
Tư Không Dịch nghe thế lập tức ngồi dậy, vươn tay lấy di động trên đầu giường, trực tiếp thấy được hot search viết hoa in đậm trên màn hình Weibo.
Tư Không Dịch, Khổng Triệu và Diêm Túc ngồi trên ghế cạnh đạo diễn nhìn Tạ Kỳ quay phim, lúc này Tạ Kỳ đứng ở vị trí của hắn nhìn Tư Không Dịch, cậu nhìn lại, làm một dấu OK, hắn hít sâu một hơi rồi bắt đầu hát.
Tất cả mọi người đều không biết, lúc này Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch đã đeo camera siêu nhỏ ngồi canh ở những chỗ khác nhau, mà Tiểu Văn thì bay trên không, quan sát tất cả mấy nhân viên khả nghi.
Từng giây từng phút trôi qua, buổi quay phim sáng nay dường như rất thuận lợi. Ngay lúc mọi người cho rằng chuyện ma quái mấy ngày trước chỉ là trùng hợp thôi, bỗng khắp trường quay vang lên tiếng phụ nữ khóc rất thê lương, rồi sau đó ánh đèn trong sảnh bắt đầu chớp tắt, mọi người hoảng hồn nghi thần nghi quỷ, bỗng nhiên một tiếng mèo kêu chó sủa truyền, sau đó là tiếng người gào thét: “Cút ngay cút ngay! Không được cắn tao!!”
Tư Không Dịch nhảy dựng khỏi ghế: “Đi bắt người! Cái tên giả thần giả quỷ!!”
Mọi người lập tức như tỉnh cơn mê, sau đó nghiến răng nghiến lợi xắn tay áo đi bắt người.
Lúc mọi người ba chân bốn cẳng bắt người dựng phim và một nghệ nhân khác giả thần giả quỷ trở về, Diêm Túc, Khổng Triệu và Tư Không Dịch đều thấy máy chiếu mini trong tay người dựng phim, mà trên mặt hai tên này là vết móng cào rất rõ ràng… Còn nữa, không hiểu sao bọn chúng đang cười như điên.
Tư Không Dịch nheo mắt. Ngay sau đó gương mặt cậu trở nên trắng bệch, lúc Yến tổng “cực kỳ bận rộn không rút ra được chút thời gian xử lý chuyện ồn ào của nghệ nhân” đẩy cửa bước vào studio liền nhìn thấy, đội trưởng đội bát quái cao gầy đẹp trai, dứt khoát cầm một cái ghế xếp bên cạnh lên, chạy như điên đến gần, một cú đá bay một nghệ nhân đang ngơ ngác ra ngoài, sau đó giơ cái ghế lên không trung.
Loảng xoảng loảng xoảng!!
Ghế xếp cực kỳ chính xác đập vào đèn thủy tinh từ trên cao rơi xuống, cái đèn văng vào tường vỡ tan tành.
Tạ Kỳ bị đá ngồi dưới đất: O_O!!!
Tất cả mọi người:!!! Trợn mắt há hốc mồm. jpg.
Yến đại tổng tài: … Ha hả.
Ông đây không ngạc nhiên chút nào, mấy người quá non.