Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng
Chương 49 :
Ngày đăng: 04:51 19/04/20
Tuy trải qua cơn sóng gió chym nhỏ, nhưng tổng thể mà nói, Tư Không Dịch ở chung với Yến Khôn coi như hòa hợp, lúc hai người không thảo luận bát quái sẽ làm chuyện riêng của mỗi người, mà nếu có người nghỉ ngơi, dù là Tư Không Dịch hay Yến Khôn, tùy tiện mở đầu một câu, người sau cũng có thể nhẹ nhàng tiếp chuyện.
Tư Không Dịch cũng thôi, còn Yến Khôn thì cảm thấy hơi kinh ngạc, thậm chí còn có chút kinh hỉ, bởi vì lúc hắn nói đến một vài chuyện mà cậu không hiểu, cậu vẫn có thể tìm được điểm mấu chốt trong đó, mà còn cho nhận xét, cố tình hắn cũng rất tán thành những nhận xét của cậu.
Vì thế, lúc ba giờ chiều, khi Trần Hi chủ động gọi điện thoại mời Tư Không Dịch đi dạo một vòng phụ cận Minh Sơn, thậm chí cậu và Yến Khôn còn hơi tiếc nuối vì bị cắt ngang. Nhưng mà, địa vị của bát quái trong lòng hai người vẫn tương đối cao, cho nên Tư Không Dịch vẫn kiên định đi gặp Trần Hi, trước khi đi cậu còn nhìn vào ánh mắt mong đợi của Yến Khôn nói: “Anh Yến yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ nói hết tin tức cho anh biết! Ngày mai chúng ta lại đi trượt tuyết nha!”
Yến Khôn chậc một tiếng: “Đi đi… Cậu có mang tiền không? Nơi này có không ít thức ăn đặc sản, cậu có thể mua một chút.”
Tư Không Dịch gật đầu: “Đó là tất nhiên, cái gì có thể không mang chứ không thể không mang theo tiền nha!”
Vì thế, mười phút sau Tư Không Dịch tìm được Trần Hi, lúc này hắn đeo một cái khẩu trang và đội một cái mũ thật to cũng bằng lông nhung, mặc áo lông bọc kín cơ thể, thoạt nhìn rất ấm áp. Mà Tư Không Dịch cũng không kém hắn bao nhiêu, duy nhất thiếu chính là cái mũ lông có thể che lỗ tai. Cậu lộ ánh mắt hâm mộ nhìn cái mũ này.
Trần Hi nở nụ cười: “Bên kia có bán mũ thủ công làm bằng nhung hươu, cậu có thể xem một chút. Tôi có thể giúp cậu mua với giá phải chăng.”
Tư Không Dịch lập tức chờ không nổi: “Vậy còn chờ gì nữa, đi nhanh lên!”
Sau đó, có Trần Hi là dân bản xứ đi cùng, Tư Không Dịch đi tham quan mấy nơi thú vị trong làng du lịch, rồi còn muốn chơi xe kéo trượt tuyết, có lẽ là hai con Alaska hoặc nhiều ít vài con cũng được, cho nên lúc cậu ngồi lên xe trượt tuyết, hai con Alaska cho cậu và mấy người vây xem biết thế nào gọi là “Chạy như điên, giống chó điên ”
Tư Không Dịch bị hai con Alaska kéo chạy mười một mười hai vòng, cả người phát ngốc luôn, mà chủ đám chó dáng vẻ đáng thương cũng không đòi tiền: “Này, cậu nhóc à, hai con chó của tôi trước kia không như vậy, hai đứa nó yếu ớt mà lười biếng, trên cơ bản chạy bốn năm vòng là dừng rồi, nhưng hôm nay lại giống như ngựa hoang thoát cương. Haiz, có thể là hai đứa nó đặc biệt thích cậu đó. Cậu xem hai đứa nó thân thiết với cậu ghê chưa.”
Tư Không Dịch nghĩ bản thân không nôn ra tuyệt đối là do tố chất cơ thể cực kỳ mạnh mẽ. Cậu buồn bực đẩy hai đầu chó chỉ hận không thể nằm lên người cậu, cắn răng nói: “Hai con chó này thật là, thôi thôi, nơi này rất tuyệt, xem ra chủ nhân đối với tụi bây cũng rất tốt, sống cho tốt đi!” Sau khi nói xong Tư Không Dịch móc ba mươi tệ trả tiền xe trượt, còn cho thêm năm mươi tệ: “Chú à, hai con chó này thích cháu như vậy, cháu cũng không có gì bày tỏ. Năm mươi tệ để mua thêm xương cho chúng nó gặm. Trời lạnh muốn đông luôn, đừng để đông lạnh thành chó.”
Ông chú cho thuê xe kéo trượt tuyết cười ha ha: “Cậu nhóc này rất thành thật nha! Nhưng chú không thể nhận tiền này, nhà của chú còn kinh doanh nông gia nhạc mà, cuộc sống và tiền lời cũng được lắm, nếu không sao có thể nuôi chúng nó mập như vậy đúng không? Chú tới đây bày sạp chính là tìm vui một chút, dù sao con trai con gái của chú đều đi làm, không ai tán gẫu với chú.”
Tư Không Dịch cười cười: “Chú đúng là người tốt, nếu không phải cháu còn một người bạn muốn đi chỗ khác chơi, cháu đã lưu lại tán gẫu ngắm chó với chú rồi. Chú không cần năm mươi tệ này đúng không? Không sao, cháu đưa cho chó của chú.”
Vì thế, ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của ông chú và đám đông du khách vây xem, cậu vươn tay đến trước mặt hai con Alaska: “Nào nào, ngậm năm mươi tệ này cho lão đại, tụi bây muốn đi đến cửa hàng bánh bao phía trước mua bánh ăn? Hay là trực tiếp đi về khu nông gia nhạc của tụi bây mua cốt lết, xem tụi bây có bản lĩnh không?”
Trần Hi gật đầu: “Đúng vậy, vì thế sau này tôi thực hiện lời hứa nuôi nó. Mỗi ngày đều phải có cá khô cho nó ăn, sau đó là các món thịt cá khác nữa, nói thật, trước khi nhìn thấy con mèo tam thể của cậu, mèo Ba Tư chính là con mèo thông minh và kiêu ngạo nhất mà thôi từng thấy. Không ngờ Đại Hoa có thể làm cho nó trở nên chân chó như vậy.”
Tư Không Dịch cười không nói, bởi vì Đại Hoa nhà cậu là con mèo tinh lợi hại nhất a~. Thế nhưng phỏng chừng con mèo Ba Tư kia cũng là con cháu của con mèo thành tinh nào đó, nếu không thiên phú sẽ không tốt như vậy. “Ừm, trở về chúng ta cho Đại Hoa và mèo Ba Tư…”
Tư Không Dịch còn chưa nói xong, bỗng nhiên có một người lao ra từ sau cây tuyết tùng phía sau hai người, người kia trực tiếp nhìn Trần Hi, không hiểu sao lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Những gì cậu vừa nói đều là sự thật?”
Trần Hi bị dáng vẻ Lục Phong lao ra làm kinh ngạc một chút, thế nhưng sau khi hắn thấy rõ là Lục Phong, khác với vẻ hoảng sợ vừa rồi, Trần Hi nhanh chóng khôi phục bình thường – Dù là ai đã gặp qua một người phát sốt lơ mơ run rẩy gọi mẹ, thì sau đó sẽ không sinh ra cảm giác e sợ người này được nữa. Càng miễn bàn là Trần Hi còn cõng Lục Phong té lăn lộn mười mấy lần, âm thầm mắng tên này rảnh đến đau “bi” đi dạo lung tung nơi này.
Trần Hi nhíu nhíu mày: “Anh núp phía sau nghe lén chúng tôi nói chuyện?”
Lục Phong dừng một chút: “Tôi chỉ đến đây giải sầu, sau đó hai người cũng tới. Tôi đi ra không tiện, cũng không phải cố ý nghe lén. Thế nhưng những gì cậu vừa nói có phải là sự thật không? Nếu là sự thật thì có phải cậu nên nhận ra tôi?”
Trần Hi hạ mắt: “Lục tổng nổi danh như vậy, sao tôi có thể không biết?”
Tâm trạng Lục Phong lúc này quả thật ngũ vị tạp trần, lo lắng mang theo vài phần buồn bực và mong chò: “Cậu biết tôi hỏi không phải là ý này! Ba năm trước tôi cũng rơi xuống hố tuyết! Lúc đó tôi mơ mơ màng màng biết có người cứu tôi, người kia là cậu có phải không?”
Trần Hi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chăm chú tràn đầy chờ mong của Lục Phong, nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân cũng không có gì đuối lý, cùng lắm là vừa rồi có nói một câu, cho là vị này muốn tự sát mà thôi, vì vậy Trần Hi gật gật đầu. Mà lúc hắn mở miệng định nói chuyện, một giọng nói sắc nhọn làm người ta muốn che lỗ tai truyền đến.
“Lục tổng!!! Sao anh lại chạy đến đây? Lần trước anh té ngã ở đây còn chưa đủ sao, anh…” Nhạn Minh nhanh chóng chạy tới nắm chặt cánh tay Lục Phong, hắn còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên thấy được Lục Phong đang nắm chặt Trần Hi. Trong nháy mắt đó, Nhạn Minh cảm thấy như toàn bộ thế giới giống như yên lặng thật lâu, sau đó hắn liền cảm thấy trái tim đập điên cuồng, toàn bộ máu đều dồn lên não, sợ hãi, phẫn nộ, ghen tỵ, tất cả cảm xúc này từ từ lan truyền toàn thân hắn.
“Mày! Sao mày lại ở đây!!” Nhạn Minh phẫn nộ thét chói tai, giơ tay hung hăng đẩy Trần Hi.
____________________________
Bạn Trần Hi không đặt được cái tên cho con mèo Ba Tư à trời ơi. Lục Phong còn không thèm giao phối mà thằng Nhạn Minh cứ làm như đi quánh ghen không bằng.