Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 78 :

Ngày đăng: 04:52 19/04/20


Sau câu nói của tổng bí thư, nhóm chat đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh, cùng lúc đó, toàn bộ đại sảnh cũng yên tĩnh theo, tiếng bước chân trầm ổn vang lên, ngoài cửa lớn của Quang Diệu Tinh Quang, một thanh niên mặc âu phục màu đen, đeo mắt kính viền vàng, thoạt nhìn rất tao nhã lịch sự bước vào.



Hai mắt Lục Đình Ngọc sáng lên, trước đó cô không những đã xem ảnh chụp của Yến Khôn, mà còn lén nhìn vị tổng tài trẻ tuổi không ai bì nổi này trong vài dịp khác, nhưng ấn tượng trước đó không mãnh liệt và rõ ràng như bây giờ. Gương mặt người trước mắt này có sức hấp dẫn kinh người. Trái tim cô đập thình thịch như muốn nổ tung, Lục Đình Ngọc cảm thấy bản thân đã rơi vào bể tình.



Cô chợt đứng bật dậy, nhanh chóng đi về phía Yến Khôn: “Anh Khôn.”



“Là mắt kính của tôi có vấn đề à?” Không đợi Lục Đình Ngọc nói chuyện, giọng nói trầm thầm không vui của Yến Khôn vang lên: “Tôi nhìn thấy hiện trường cầu hôn buồn nôn gì thế này? Ngay trong đại sảnh tầng một của Quang Diệu Tinh Quang?”



Giọng nói này rõ ràng không lớn, nhưng lại làm cho tất cả nhân viên của Quang Diệu Tinh Quang đang có mặt ở đại sảnh sợ run cả người. Người phụ trách đại sảnh lầu một càng đổ mồ hôi lạnh, ba bước thành hai bước chạy đến trước mặt Yến đại tổng tài sám hối: “Yến tổng, vị tiểu thư này cầm theo thư tay của lão tiên sinh đến. Cho nên…”



Lão tiên sinh trong miệng người phụ trách không cần phải nói chính là cha ruột của Yến đại tổng tài, thích tìm đủ loại gái đẹp làm bạn, sở thích lớn nhất chính là tìm người đẹp cho con trai nhanh chóng nối dõi tông đường.



Yến Khôn trực tiếp ồ một tiếng: “Nhìn chướng mắt.”



Người phụ trách giật mình một cái, nhanh chóng gật đầu nói: “Chúng tôi lập tức dọn dẹp sạch sẽ!”



Thế là, tất cả mọi người trong đại sảnh đều hành động, dưới ánh mắt không thể tin được của Lục Đình Ngọc, bắt đầu ném hoa tươi vào thùng rác, đâm nổ bóng bay, tốc độ dọn dẹp bàn ghế nhanh đến không thể tin nổi.



“Khoan đã.”



Yến Khôn bỗng nhiên mở miệng lần nữa, hai mắt Lục Đình Ngọc sáng ngời, “Quốc gia khởi xướng cần cù tiết kiệm, thứ nào có thể sử dụng lại thì cất đi, lãng phí không phải là công dân tốt.”



Người phụ trách: “…”



Tất cả nhân viên: “…”



Nhất định đây không phải là Yến tổng thật! Rõ ràng trước đó ngài còn dứt khoát đập nát cái bình trị giá một triệu tệ xuống đất mà!


Ngay lúc Ngô Hình bắt đầu phát tán suy nghĩ của bản thân, bỗng nhiên hắn thấy cảm xúc Yến Khôn đột ngột hạ xuống, hắn lập tức nhìn về phía màn hình, phát hiện có một nhóm người đang đi về phía trường quay công nghệ cao ở tầng mười. Tổng tài dường như không vui khi thấy những người này, ồ, đây không phải là Mạnh Thanh Thu sao?



Lúc Tư Không Dịch chăm chú nhìn mọi người dựa vào tưởng tượng, đứng trước phông nền xanh làm vài động tác, đột nhiên cánh cửa phim trường bị người đẩy ra. Cậu lập tức ngồi ngay ngắn, quay đầu nhìn lại, kết quả phát hiện một cái mặt mâm.



Tư Không Dịch bĩu môi, lại lười biếng dựa vào lưng ghế. Lúc này Đai Hoa không những đột ngột meo một tiếng, mà còn giơ chân vỗ lên mặt cậu, làm cậu sửng sốt, quay đầu nhìn lại lần nữa, sau đó cả người cậu đều căng cứng.



Mạnh Thanh Thu!



Ảnh đế Mạnh Thanh Thu – cái tên làm hại Từ ảnh đế bị hủy dung, sống không bằng chết! Cũng chính là tên siêu cấp ngụy quân tử làm bọn họ rất khó tìm thấy điểm đột phá. Dường như dối trá và giả tạo đã thấm sâu vào xương tủy của tên này!



Tuy Tư Không Dịch đã tỉ mỉ xem kỹ gương mặt người này thông qua mấy bộ phim, nhưng cảm giác nhìn qua màn ảnh và hiện thực khác nhau rất lớn. Gương mặt người này rất đẹp, mày rậm, mắt to, mũi cao thẳng, trên mặt luôn mang theo nụ cười rụt rè, nhất cử nhất động có vẻ rất là tao nhã, khiến người vừa thấy liền nhịn không được rất có cảm tình.



Chẳng qua, dù lúc này Mạnh Thanh Thu có làm ra vẻ hòa nhã thế nào đi nữa, nhìn quen Yến Khôn và Từ Đồ Chi, cậu cảm thấy người này cứ giả tạo thế nào ấy. Tao nhã trên người Từ Đồ Chi rất tự nhiên, mà Yến Khôn, dù là ngụy trang tao nhã, nhưng lúc hắn không bạo kiều cũng mang theo quý khí chân chính. Cho dù là Hình Lưu Vân, “nhã” khí trên người hắn cũng tự nhiên hơn tên Mạnh Thanh Thu này nhiều.



Chậc, cứ cảm thấy đối lập như hàng hiệu với hàng nhái vậy. Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì không có gì khác nhau, nhưng nếu đặt cùng một chỗ sẽ lập tức thấy được sự khác biệt.



Tư Không Dịch nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Thu hơi lâu, làm Chung Khôi và Khổng Triệu bên cạnh cậu có chút ngoài ý muốn nhìn qua, thậm chí Mạnh Thanh Thu vừa tiến vào liền mỉm cười nhìn mọi người cũng cảm nhận được ánh mắt của Tư Không Dịch, hắn quay đầu nhìn về phía cậu, sau đó hơi sửng sốt, rồi tươi cười đi tới.



“Cậu chính là Tư Không Dịch phải không? Vừa rồi cậu cứ nhìn tôi, trên mặt tôi có cái gì sao?” Mạnh Thanh Thu cười ôn hòa, giọng nói còn mang theo ý trêu ghẹo, làm mọi người chung quanh nghe vậy cũng nhịn không được mỉm cười.



Tư Không Dịch nhìn Mạnh Thanh Thu trình diễn không hề có một chút sơ hở, cậu dừng một chút, bỗng nhiên nở nụ cười ngượng ngùng: “Không có, anh quá đẹp trai, làm em nhìn đến ngây cả người.”



Mạnh Thanh Thu nghe thế hai mắt chợt lóe, sau đó hắn cười nói: “Cậu thật thú vị. Tôi đây cảm ơn cậu đã khen ngợi.”



Răng rắc.



Trong phòng quan sát, khóe miệng Ngô Hình run rẩy nhìn tổng tài nhà hắn lại mạnh mẽ bóp nát mắt kính.