Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 11 : Cương thi phấn*

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Edit: Min



Beta: Doãn Uyển Du



Trong mấy chương trước có một sai lầm nho nhỏ mà bé beta đã nhận ra giúp Min, và Min cũng đã chỉnh sửa lại rồi. Phần mềm mà Sở Sở dùng để đăng bài là Weibo nha mọi người, không phải là Microblogging đâu. Xin lỗi rất nhiều vì sự nhầm lẫn này.



(*) Giống như acc clone không có avatar bên VN mình đó.



Sở Sở không muốn phản ứng lại, nghiêm túc lắc đầu: "Không cần đâu."



Nói xong liền nhìn thấy Lục Xuyên cười như nhìn thấu mọi chuyện, mặc dù cô không rõ chuyện gì nhưng khẳng định chẳng phải là chuyện tốt lành.



"Cậu phiền thật đấy." Sở Sở xoay người rời đi, Lục Xuyên liền vội vàng kéo cô lại, nói ra: "Rõ ràng cậu là người đùa giỡn tôi trước, bây giờ lại cắn ngược lại tôi một cái."



"...Ai đùa giỡn cậu!"



"Bỏ đi." Lục Xuyên khoát khoát tay, tỏ vẻ rất hào phóng không muốn so đo với cô nữa.



"Đừng đi nữa, tôi dạy cậu tư thế đứng hành quân."



Sở Sở tò mò quay người lại: "Tư thế quân đội?"



Lục Xuyên đi ra sau lưng Sở Sở, quan sát cô: "Thật ra ủy viên thể dục nói không sai, thói quen hóp ngực này của cậu thật sự không đẹp mắt."



Lúc nói chuyện, anh đè lại bả vai cô, đem lưng cô bẻ lại, thân hình ngay lập tức cứng ngắc.



"Như thế này tốt hơn nhiều."



Sở Sở kỳ thật vẫn luôn có thói quen thu hóp ngực lại, cô có dáng người cao, bộ ngực trổ mã sớm, trước kia luôn cảm thấy rất thẹn thùng, sợ bị bạn học đặc biệt là bạn nam trêu chọc đem ra làm trò cười, cho nên liên tục hóp ngực, dần dần trở thành thói quen khó sửa.



Sở Sở hay chú ý tới những kiểu thân hình cao lớn như Lục Xuyên, bây giờ nghĩ kĩ lại, dường như không phải tất cả nguyên nhân đều là do cao to, bộ dáng anh khi ngửa đầu ưỡn ngực, nhìn rất có tinh thần, rất có khí chất.



Nói tới cao, kỳ thật Kiều Sâm cũng rất cao, nhưng mà bộ dáng cà lơ phất phơ kia không có được khí chất như của anh.



Lúc cô đang ngây người, Lục Xuyên tăng thêm lực đạo trên bàn tay, bàn tay chống ở sau lưng cô, mở vai, làm thả lỏng bả vai cô.



Sở Sở bị cái tay chống đỡ sau lưng đẩy một cái, bộ ngực lập tức nâng lên, eo cũng duỗi thẳng.



"Như thế này tối thiểu cao lên thêm được hai centimet nữa."



Sở Sở cúi đầu nhìn mình, bộ ngực ưỡn cao đến cực đại, cô cảm thấy rất thẹn thùng.



Khóe miệng Lục Xuyên giương cao lên, con mắt nhìn chằm bộ ngực của cô, ánh mắt không hề thu liễm chút nào, thẳng thắn mà làm càn.



"Che giấu cái gì, cũng không phải là xấu."



Sở Sở vội vàng xoay mặt sang hướng khác, mặt hơi nóng lên: "Cậu...không cho phép cậu nhìn loạn."



Lục Xuyên dương dương tự đắc cười một tiếng, lôi kéo Sở Sở: "Lại đây, chúng ta đứng thế hành quân, hôm nay trước tiên đứng nửa giờ."



Dưới ánh trời chiều, hai thân ảnh một cao một thấp, không nhúc nhích đứng trên bãi tập.



Tống Cảnh ôm quả bóng rổ, nhìn trên sân xa xa có hai người đang tập ưỡn ngực, nhìn đến không thể hiểu nổi.



"Trò chơi mới của Xuyên ca à?"



Trình Vũ Trạch nhìn thoáng qua hai người, cười nói: "Đang dạy cho chị dâu đấy mà."


Sở Sở cảm thấy ngượng ngùng, siết chặt dây của túi xách, thấp giọng kêu: "Lục..."



Mấy giây sau, Trình Vũ Trạch chọc chọc người Lục Xuyên, âm dương quái dị nhái giọng Sở Sở: "Lục, gọi cậu kìa."



Lục Xuyên lúc này mới giật mình tỉnh lại từ trong mộng: "Ừm?"



Sở Sở hé miệng, thấp giọng: "Cậu tìm mình?"



Lục Xuyên đỏ mặt, chân tay vụng về cầm cây cờ biểu dương trong bụi cỏ đem ra ngoài, lúc đi còn bị vấp bậc thang thiếu chút nữa trượt chân, ngu xuẫn thấy rõ, hoàn toàn mất hết phong cách phách lối ngày thường.



Mấy người Tống Cảnh không tim không phổi cười đến mức ngã nghiêng ngã ngửa.



Lê Dạ nhìn thấy cây cờ của lớp hai kia, kinh ngạc hỏi: "Các anh làm sao lấy được cái thứ này hay vậy?"



"Haha, Xuyên ca đương nhiên có biện pháp của cậu ấy." Tống Cảnh cười đáp



"Sợ ngày mai cậu đi làm trò cười cho thiên hạ, nên luyện tập trước một chút." Lục Xuyên lấy cờ ra, đem đến tay Sở Sở: "Ưỡn ngực, ngẩng đầu, đi như bình thường đi đường là được."



Sở Sở đi một lần, sau đó Lục Xuyên cầm cờ đi mẫu cho cô một lần: "Thả lỏng, đừng khẩn trương."



"Ừm..." Sở Sở chú ý tới bàn tay cầm cờ của Lục Xuyên không ngăn được run rẩy.



Người khẩn trương hình như không phải là cô đâu....



Mấy người bạn bè rất thức thời rời đi, để lại không gian riêng cho hai người, từ đầu đến cuối, Lục Xuyên cực kì quy cũ, không giống như trước kia toàn không đứng đắn.



Hôm nay Lục Xuyên, biểu hiện rất lễ phép, nhưng hầu như toàn làm mấy chuyện ngu xuẩn, chân tay vụng về, trí thông minh hình như đều không hoạt động nổi.



Lục Xuyên chỉ đạo cô luyện tập hai giờ, Sở Sở đều học rất nghiêm túc.



Mặt trờ ngã về hướng Tây, anh đưa cô trở về trường học, dưới lầu ký túc xá, Sở Sở đối mặt với anh nói: "Cảm ơn."



Lục Xuyên rủ tròng mắt nhìn xuống lá bàng rơi rụng trên mặt đất, cực kì mất tự nhiên đáp: "Không...không cần."



"Tại sao cậu cũng nói lắp rồi?" Sở Sở nhìn anh cười một tiếng, rất vui vẻ.



"Tại sao tôi cũng..."



Lục Xuyên ngắm nhìn nụ cười của cô, nhịp tim bỗng chốc tăng tốc, hô hấp càng dồn dập.



Một trận gió thổi qua, lá vàng bay cao khắp nơi.



Một giây sau, anh đột nhiên nắm lấy bờ vai cô, cúi đầu muốn hôn.



Mùi vị thuốc lá trên người anh đột nhiên kéo tới, tràn ngập cả thế giới của cô.



Đôi môi lạnh buốt của anh lướt qua gương mặt cô, Sở Sở cảm thấy kinh hãi, theo bản năng muốn tránh khỏi tay của anh, chật vật lùi về sau vài bước.



"Cậu muốn...làm gì." Sở Sở liên tục lui ra đằng sau, ánh mắt dời đi không dám nhìn anh, cúi đầu, trên mặt ửng đỏ.



Lục Xuyên yên lặng nhìn Sở Sở, trong mắt là một ngọn lửa nóng bỏng.



"Tôi muốn làm gì, cậu còn không biết?"



Lời editor:



Chương sau vô cùng dài, tới 3500 chữ, gõ mà muốn đuối luôn ấy, cứ thấy chương nào mà dài trên 3000 từ là auto nản dễ sợ hà, động lực nào để edit chương sau trong một ngày đâyyyyy