Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!
Chương 16 : Tôi đợi cậu
Ngày đăng: 09:25 18/04/20
Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
"A!"
Các bạn nữ che miệng thét lên chói tai, các nam sinh trước đó đang gào thét liền bỗng dưng im bặt lại.
Kiều Sâm ngã xuống rồi!
Cậu nặng nề ngã xuống trên đường chạy, đầu gối bị ma sát trầy da một mảng, màu đỏ tươi của máu chảy ra.
Kiều Sâm đã không còn một tia sức lực nào, thân thể mệt lả đi, giờ phút này cậu nhìn thấy cái gì cũng đều là trời đất quay cuồng, chỉ muốn nhắm mắt lại nằm trên mặt đất ngủ một giấc thật ngon.
Lục Xuyên vượt qua cậu. Hướng về điểm cuối cùng chạy tới, cách biểu tượng dây ruy băng màu kia ngày càng gần, thế nhưng bước chân đang chạy của anh lại ngày càng chậm dần.
Không có đối thủ mạnh mẽ, thì đột nhiên cảm thấy, trò chơi này dường như đã mất đi niềm vui và hứng thú của nó.
Lục Xuyên dừng lại, quay đầu, nhìn thấy Kiều Sâm cách mình không xa, đang một chân quỳ trên mặt đất, cắn răng, tựa hồ như đang giãy dụa cố gắng hết sức muốn đứng lên.
Tiếng reo hò hét của các bạn học bỗng dưng im bặt trong nháy mắt, cả đám cùng một biểu cảm không rõ ràng cho lắm, nhìn chằm chằm vào hiện trường bên dưới đang phát sinh một màn kịch bản trước mắt.
Lục Xuyên dừng lại! Rõ ràng chiến thắng nằm ngay trong tầm mắt, thậm chí anh còn có thể phá vỡ kỉ lục chạy 5000m của trường học từ trước đến nay ở thành tích tốt nhất, thế nhưng anh lại dừng lại!
"Kiều Sâm!" Lục Xuyên rống lên từ cuống họng: "Mày có làm được hay không? Đừng làm tao tụt hứng!"
Kiều Sâm nghe vậy liền ngẩng đầu, nhìn vào Lục Xuyên đang đứng trước vạch đích ở phía xa.
Trong ánh mắt của Kiều Sâm, là một luồng khí nóng không muốn chịu thua, mà đôi mắt của Lục Xuyên từ đầu đến cuối đều là hời hợt và lạnh nhạt, anh đứng ở đấy, đẹp đẽ thanh cao, vân đạm phong khinh(*) nhìn cậu.
(*)chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
"Ông đây...ông đây không cần mày thương hại!" Kiều Sâm quỳ một chân xuống đất, miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
Lục Xuyên đi đến trước mặt cậu, lạnh lùng nói: "Không rãnh sức lực mà đi thương hại mày, mau đứng dậy đi, đừng có giống như đàn bà con gái vậy."
Kiều Sâm cắn răng, hai chân run rẩy đến lợi hại, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đứng dậy nổi. Cậu quay đầu, các vận động viên cấp quốc gia đã bắt đầu tăng tốc, cách điểm cuối cùng còn không tới hơn trăm mét.
Kiều Sâm rống lên một tiếng với Lục Xuyên: "Con mẹ nó mày đừng đứng đần chỗ này làm cái gì, chạy mau đi."
"Ồ, không so tài với tao nữa?"
Kiều Sâm gấp gáp: "So cái rắm, mày cứ lề mề, lớp chúng ta sẽ không lấy được vị trí quán quân đấy."
Khóe miệng Lục Xuyên giương lên một ý cười vui vẻ, anh đột nhiên đưa tay ra trước mặt Kiều Sâm.
Cô nói xong không đợi Lục Xuyên phản ứng đã cúp máy ngay.
Lục Xuyên không tiếp tục gọi tới, tin nhắn cũng không gửi thêm một cái nào.
Sở Sở cầm lấy quyển sách anh văn tiếp tục ôn tập.
Không đầy một phút, Tiết Đường Đường và Thời Hiểu cũng đã tắm rửa xong, cãi nhau ầm ầm ĩ ĩ tiến vào phòng.
Ánh mắt Sở Sở rơi xuống từng từ đơn trên quyển sách anh văn, nhưng dù làm như thế nào, cũng không thể tập trung sự chú ý.
Trong lòng cô vô cùng loạn.
Cô cầm điện thoại, nhìn thật tỉ mỉ tin nhắn Lục Xuyên đã gửi.
Ước chừng một phút đồng hồ trôi qua, cửa lớn ký túc sắp đóng lại.
Sở Sở âm thầm đưa ra quyết định, nếu như anh gửi thêm cho cô một cái tin nhắn nữa, cô sẽ đi ngay.
Cô cầm điện thoại, dựa vào bên trên cái gối ôm lớn, nhìn chằm chằm màn hình di động, không có một chút động tĩnh nào.
Lại qua thêm năm phút, anh vẫn không gửi thêm bất của tin gì.
Sở Sở phỏng đoán, Lục Xuyên đã rời đi rồi.
Cô cầm lấy quyển sách tiếng anh lên lần nữa, hô hấp thật sâu, bình phục tâm trạng.
Đột nhiên, điện thoại "Đinh" lên một tiếng, thân thể Sở Sở run lên, phản ứng kịch liệt đến mức làm cả giường đều muốn run theo.
Tiết Đường Đường tay cầm bàn chải đánh răng một miệng đầy bọt, quya đầu lại kinh ngạc nhìn cô: "Cậu lại trúng gió gì vậy?
Sở Sở tâm ý hoảng loạn nắm chặt điện thoại, trên màn hình lóe lên mấy chữ:
"Thỏ lớn, tôi còn đang đợi cậu đấy."
Lời editor:
Hai đại ca, hai anh chơi trò biểu diễn tình ảm lãng mạn vậy cho ai coi.
Nhìn nhìn Kiều Sâm e thẹn đập ngực Lục Xuyên, tui cười chết.
OIMEOI, tui mới coi thử chương sau....tận......7000+ chữ đó mấy thím ơi, tui chết mất. Không rõ má Gió Xuân hôm đó sung huyết nên không nhìn chữ hay gì, mà viết ra từng ấy chữ. Kiểu này không phải chia đôi đâu mà là chia 3 đó chời.
Khóc ròng với cái độ dài T_T