Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 20 : Không nhịn được

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Edit: Min



Beta: Doãn Uyển Du



Buổi tối, Sở Sở cầm lấy một quyển sách tiếng anh, nhưng tâm hồn lại không tập trung ngồi ở trên giường.



Trên hành lang thỉnh thoảng truyền đến tiếng dép ma sát biếng nhát kéo dài của các bạn nữ sinh, các cô ấy cãi nhau ầm ĩ từ trong phòng tắm ra ngoài, líu ríu thảo luận bát quái về các chuyện lý thú trên lớp.



Ký túc xá nữ luôn luôn sôi động náo nhiệt ồn ào, dù sao thì sinh mệnh của tuổi trẻ và nhiệt huyết sôi trào vĩnh viễn cũng không ngừng.



Sở Sở thở dài một hơi, lấy điện thoại di động ra gửi cho Lục Xuyên một tin nhắn.



Cô vẫn không an tĩnh được.



Trong lòng phảng phất như có một sợi dây cung đang căng ra, khiến cho tinh thần cô cả đêm đều không yên nổi.



"Cậu còn đang ở cục cảnh sát sao"



Tin nhắn này đã gửi qua hai tiếng đồng hồ, anh vẫn chưa có hồi âm.



Sở Sở muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng hồi chuông điện thoại vừa reo cô lại vội dập máy.



Vẫn là...thôi đi.



Mười giờ rưỡi ký túc xá tắt đèn, Sở Sở ôm di động nằm ngủ, ước chừng khoảng mười một giờ, điện thoại đột nhiên rung lên, tim cô run rẩy vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy trên màn hình lóe lên hai chữ Lục Xuyên, trái tim đều nhảy cẩng đến sung sướng.



Vội vàng xuống giường mang theo dép lê ra khỏi phòng ngủ, từng ly từng tí cẩn thận đóng cửa phòng lại, cô đứng ở một bên hành lang.



Bên trong hành lang ánh đèn vàng nhạt mơ màng mờ ám, bên ngoài gió mát thổi vù vù, Sở Sở nhịn không nổi vội nghe điện thoại, hạ thấp giọng hỏi: "Cậu về nhà rồi sao?"



"Ừm, về rồi."



"Cảnh sát có...làm khó cậu không?"



"Tôi là học sinh, bọn họ sao có thể làm khó, hỏi rõ ràng một chút là không sao rồi."



"Vậy...thì tốt."



Bên kia điện thoại Lục Xuyên bật cười một tiếng: "Muộn như vậy còn chưa ngủ?"



"Không có."



"Có phải đang không ngừng nghĩ nhớ tới tôi, ngủ không được?"



"Không phải..." Sở Sở theo bản năng phủ nhận.



Lục Xuyên bật cười thành tiếng, dùng giọng điệu từ tính thấp giọng lẩm bẩm: "Sở Sở, cậu có biết hay không, thời điểm vừa nãy khi đánh nhau, cậu không ngừng gọi tên của tôi, làm cho...tim tôi cũng tan vỡ mất rồi."



Tim cũng tan vỡ mất rồi.



Hô hấp Sở Sở đình trệ, gương mặt không tự giác nổi lên tầng đỏ ửng.
Trong lòng Sở Sở run lên, mở to hai mắt mà nhìn, vô thức lui lại phía sau, hai tay Lục Xuyên trực tiếp tóm lấy hai bả vai của cô, giam cầm cô lại, kéo vào trong ngực mình.



Lần này là một nụ hôn, rõ ràng hơn trước rất nhiều, gò má của Sở Sở bị anh ép tới lõm xuống.



Nhưng anh không dám tiếp xúc với môi của cô, chỉ có thể hôn vào khóe môi, thậm chí anh có thể cảm nhận được, lông tơ mềm mại tinh tế bên môi cô.



Sở Sở còn muốn lui về phía sau, muốn trốn tránh anh, Lục Xuyên lại kéo chặt cô, trực tiếp vòng một tay lên lưng cô, ôm cô vào trong ngực.



Tim Sở Sở đập nhanh như hươu chạy loạn, mặt ửng đỏ, anh cứ như vậy lẳng lặng hôn khóe môi của cô, da của anh rất nóng bỏng, môi thì lại lành lạnh, cũng mềm mềm.



Cảm nhận được người trong ngực yên tĩnh trở lại, không còn giãy dụa nữa, trong lòng Lục Xuyên lại rất cao hứng, nhưng mà rất nhanh sau đó anh liền sợ hãi.



Sở Sở bất động cũng không nói chuyện, điều này khiến cho Lục Xuyên thấp thỏm buông lõng cô ra.



Sở Sở không chạy đi mà chỉ cúi đầu.



Lục Xuyên hoảng hốt: "Thật sự xin lỗi, tôi không nhịn được."



Anh đương nhiên không nhịn được, mỗi giờ mỗi phút anh đều muốn hôn cô, muốn đến mức phát điên.



"Sở Sở, cậu nói một câu đi." Lục Xuyên nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô, thật sự sợ hãi: "Cậu nói với tôi cái câu, đừng như vậy"



Mặt Sở Sở đỏ lên, muốn nói cái gì đó, nhưng mà đều không thể nói nên lời, tất cả đều nghẹn lại.



Nhẫn nhịn hồi lâu, cô cúi cùng thốt lên một câu: "Cậu...cậu về sau đừng...đừng như vậy."



Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Sở Sở, anh biết cô không có tức giận, chỉ là ra vẻ hù dọa mà thôi, Lục Xuyên lập tức trở nên lưu manh vô lại mà nói: "Cái này cũng không thể cam đoan được."



Sở Sở xoay người muốn đi, lại bị Lục Xuyên kéo lại.



"Ai da."



Tâm tình của anh đốt nhiên trở nên tốt hơn hẳn: "Về sau sẽ không như vậy, vừa nãy thực sự không nhịn được."



Sở Sở gật đầu, đứt quãng nói: "Nhìn...thấy cậu đang bị thương, xem như..."



"Sớm biết cậu không tức, tôi đã hôn môi cậu." Lục Xuyên đặc biệt vô cùng hối hận: "Nếu không, cậu để yên cho tôi hôn lại một lần nữa?"



"Cậu đừng được một tấc lại tiến một thước!"



"Cậu không phải rất thích tôi được một tất tiến một thước hay sao?"



Lục Xuyên nói xong câu này, ở trên mặt cô "Moah" một cái, còn không để cho cô kịp phản ứng, chạy đi mất.



Sở Sở mở to hai mắt, tay chậm rãi sờ trên khuôn mặt mình.



Nơi được anh hôn qua, thế nhưng lại rất nóng bỏng.



Lòng cô phảng phất một chút đau khổ, một nửa vui vẻ, một nửa phiền muộn.