Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!
Chương 23 : Thích cậu
Ngày đăng: 09:25 18/04/20
Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
Địa điểm Lục Xuyên hẹn gặp mặt là vườn hoa nhỏ đối diện trường học. Thời điểm Sở Sở chuồn ra khỏi nhà đã là gần chín giờ tối.
Bóng đêm tối nay đặc biệt trong vắt, ánh sao sáng chói.
Cô ngồi xe buýt ca đêm đến gần sân ga thì xuống xe, đi xuyên qua một con đường náo nhiệt dành riêng cho người đi bộ, vội vàng đi về phía trường học.
Thời điểm này là lúc hoa viên nhỏ ồn ào náo động, các cô dì lớn tuổi đang nhảy múa trên quảng trường, theo từng tiết tấu âm nhạc mà di chuyển vô cùng náo nhiệt.
Sở Sở đứng yên lặng bên cạnh bồn hoa nhìn xung quanh, trong lòng ẩn giấu một loại cảm giác chờ mong mơ hồ không thể nói rõ, lo lắng bất an.
Vừa quay đầu lại, liền trông thấy anh đang đứng ở bên cạnh một hàng ngô trên con đường mòn, rất hiếm khi nhìn thấy anh trong một bộ áo sơ mi trắng và quần tây đen tương đối chỉnh tề như lúc này, tóc cũng vuốt lên ngay ngắn, so với hình ảnh Lục Xuyên khi đi học trên trường rất không giống nhau.
Hôm nay Lục Xuyên đặc biệt chín chắn!
Sở Sở nắm chặt quai chéo túi xách, chạy bước nhỏ về phía anh.
Lục Xuyên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía cô, cô mặc một bộ đồ sáng màu kết hợp với chiếc quần jean rách. Vì vội vàng đi nên hai gò má ửng hồng, trên sống mũi còn mang theo một cái gọng kính vụng về to tướng.
Lại quay trở về bộ dáng ngày đầu khai giảng, ngu xuẩn ngốc nghếch.
Lục Xuyên đưa tay về phía cô, đầu ngón tay thon dài chạm vào cái kính đen của cô lấy xuống, ôn nhu hỏi: "Tại sao lại mang nó lên?"
Sở Sở cúi đầu, mũi chân di di trên mặt đất, không trả lời anh.
Từ khi mua kính sát tròng, phần lớn thời gian Sở Sở đều dùng nó, rất ít khi đeo kính.
Lục Xuyên vuốt ve cái kính đen, nhàn nhạt hỏi: "Có phải là cảm thấy nó có thể bảo vệ cậu, đúng không?"
Anh suy đoán, có lẽ cô muốn dùng chiếc kính này để tự nhốt bản thân mình lại.
Sở Sở bất động thanh sắc lấy lại chiếc kính trên tay Lục Xuyên, cúi đầu mang vào cho ngay ngắn.
Cô dời tầm mắt xuống, tay bên kia Lục Xuyên có mang theo một cái túi màu trắng, bên trong có chứa hai hộp cơm sử dụng một lần.
"Tôi đoán chắc chắn cậu chưa ăn cơm tối, có gói một chút đồ ăn đem đến cho cậu."
Lục Xuyên ở một bên giải thích, đem cơm hộp lấy ra: "Muốn ăn hay không?"
Sở Sở gật đầu, đúng là đêm nay cô chưa được ăn no.
Toàn bộ bữa ăn, cô giống như một người gỗ ngồi trên bàn cơm, cho dù là một bàn mĩ vị những món ngon, nhưng cô ăn không ra vị gì.
Hai người đi đến cái ghế dài ngồi xuống, Sở Sở ngửi thấy trên người Lục Xuyên dường như có mùi rượu, cô kìm lòng không được hít hít mũi mấy cái, mùi rượu xen lẫn hương vị của thân thể anh, không hiểu sao lại rất dễ ngửi.
Lục Xuyên nghe được âm thanh hít mũi của cô, vội vàng giải thích: " Hôm nay trong quân đội có liên hoan, tôi bị ông già kéo đi, cùng với mấy vị chú bác uống mấy chén."
Sở Sở gật đầu một cái, miệng lẩm bà lẩm bẩm, muốn nói chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Lục Xuyên từ trong túi lấy ra đôi đũa, xé vỏ đưa cho Sở Sở.
"Không muốn nói chuyện thì đừng nói, ăn cơm đi."
Sở Sở mở hộp cơm ra, trong hộp lấy ra tôm, đùa gà, thịt bò...cái gì cũng có, giống hệt một hộp thập cẩm.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra được, hình ảnh Lục Xuyên cầm lấy hộp đựng đứng bên bàn đóng gói thức ăn, mà có nhiều trưởng bối như thế, cũng may mà anh...
Sở Sở không dám nghĩ tiếp, cô kẹp đũa gắp lên một cái đùi gà, cắn một miếng nhỏ, bắt đầu ăn một cách say sưa ngon lành.
Trên bờ môi rất nhanh trở nên bóng mỡ, lập lòe sáng.
Lục Xuyên sờ sờ lên túi xách của mình, không có khăn tay, mới giật mình nhớ ra trước giờ chưa từng mang theo khăn giấy bên người.
Anh lại nhặt cái túi chéo của Sở Sở lên, mở khóa kéo ra tìm kiếm bên trong, tìm được một cái khăn giấy mở ra đưa cho Sở Sở.
Sở Sở thuận tay nhận lấy, đến lúc định thần nhìn lại, bị dọa đến mức miếng gà trên đũa rơi mất.
Trước mặt cô là một cái băng vệ sinh màu trắng đã bị anh xé bỏ một nửa rất cẩn thận, lộ ra mọt hình ảnh không thể miêu tả bên trong.
Sở Sở cảm thụ được lồng ngực cứng rắn của anh, cùng với trái tim khuấy động lửa nóng bên trong.
"Nghe được chưa?"
Sở Sở không hiểu lắc đầu.
Anh cũng không sợ người khác thấy phiền, một tiếng lại một tiếng hỏi tiếp.
"Đã nghe chưa?"
"Đã nghe chưa?"
Sở Sở vẫn lắc đầu như cũ.
"Cậu đã nghe được chưa?"
Môi giây mỗi phút, mỗi một lần máu chảy trở về, mỗi một lần âm thanh tim đập.
Đều đang nói lên, thích cậu.
Lục Xuyên thích cậu.
...
Hai người một trước một sau bước đi trên phố, Lục Xuyên nhìn đồng hồ, nói: "Tôi đưa cậu về, vẫn về trường học à?"
Sở Sở nghĩ nghĩ nói: "Trường học."
Lúc cô ra ngoài đã nói với Sở Vân Tụ là muốn về trường, lúc đấy Sở Vân Tụ lại nổi nóng, nói cô muốn đi thì đi đi, không cần nhận Kiều Ngôn Thương là ba, sau này cũng không cần phải trở về nữa.
Sở Sở cũng không muốn quay trở về. Đó không phải là nhà của cô.
Tại cửa trường học, Lục Xuyên đưa tay đặt lên đỉnh đầu Sở Sở: "Nghỉ dài hạn có kế hoạch gì không?"
"Không có."
"Ừm. Mấy ngày nghỉ quốc khánh tôi cho cậu học bù, giúp cậu bổ sung kiến thức,"
Sở Sở kinh ngạc: "Học bù?"
"Về sau thời gian của tôi đều sẽ là của cậu, cậu muốn học tập, tôi phụ đạo cho cậu."
"Thật?"
"Ừm."
"Sẽ không chậm trễ thời gian của cậu chứ?"
"Đương nhiên, tôi đã nói rồi, đây đều là tình cảm, sau này cậu sẽ phải trả cho tôi."
"..."
"Buổi sáng ngày mai tám giờ, tôi đến trường tìm cậu." Lục Xuyên nói: "Có thể đến được không?"
Sở Sở trịnh trọng gật đầu.
"Quyết định."
"Quyết định."
Lời editor:
Trước đó cứ nghĩ rằng Sở Sở bị chứng tự bế nên sẽ hơi ngốc, nhưng cô gái nhỏ lại kiên cường nghị lực hơn bất cứ người nào khác. Ngươi không thích ta thì ta chẳng cần mặt nóng dán mông lạnh ngươi. Ai yêu quý ta ta trả gấp bội. Tính tình kiên cường khiến người khác phải đau lòng.
Chỉ là, sinh ra trong một gia đình cực phẩm, bà mẹ tiểu tam thượng vị, ông bố nhu nhược không biết cách bênh vực con cái, ông bà già cổ hũ lại nói lời ác độc tổn thương.
Chỉ muốn sau này, Xuyên ca yêu thương cô gái nhỏ nhiều vào, bù đắp cho cô bé những tổn thương tình cảm mà cô thiếu thốn.
Lời beta: *chặm chặm nước mắt cho bà edit*