Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!
Chương 34 : Thích tôi
Ngày đăng: 09:25 18/04/20
Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
Lúc này Dương Tích mới chú ý tới hai anh em Kiều gia đứng sau lưng Lục Xuyên, lại nghe thấy ba của Hứa Phi Phạm nói như vậy, trong lòng mơ mơ hồ hồ cảm giác được mọi chuyện có vẻ như không ổn rồi.
Chủ nhiệm lớp nghi ngờ hỏi Dương Tích: "Bạn học Kiều Sâm vừa mới nói, tối hôm qua bạn ấy ở với Lục Xuyên, sao bây giờ bạn Dương Tích cũng ở cùng một chỗ thế này? Vậy nghĩa là ba người các em ở chung à?"
"Không phải là...em...." Dương Tích hơi ấp úng không thể trả lời được.
Phương Nhã hơn phân nửa cũng đoán ra được là Dương Tích vì muốn bảo vệ Lục Xuyên nên mới thêu dệt lý do, nhưng không biết lại càng làm cho mọi chuyện chệch hướng, dù sao thì chuyện này nếu có làm thì nhận, không làm thì chắc chắn không thể bị nói oan, tự dưng xuất hiện nhiều nhân chứng thế này, ngược lại sẽ càng bôi đen Lục Xuyên hơn.
Bà dứt khoát nói với Lục Xuyên: "Con trai, con tự nói xem,chuyện gì đã xảy ra? Tối hôm qua con ở chung với ai, làm những gì?"
Lục Xuyên còn chưa kịp mở miệng, chủ nhiệm lớp đã không nhịn nổi mà lên tiếng nhắc nhở anh: "Lục Xuyên, bây giờ chuyện đánh nhau là chuyện rất lớn, còn có thể sẽ ảnh hưởng đến thi đại học, em đừng có do dự."
Chủ nhiệm lớp không hy vọng học sinh khá giỏi như anh lại bởi vì chuyện thế này mà bị nhà trường ghi tội thậm chí là đuổi học, so với chuyện này thì yêu sớm không có gì đáng nói, ông sợ Lục Xuyên sẽ vì bảo vệ Dương Tích mà không chịu nói thật.
Lục Xuyên nhìn qua mẹ Lục nghiêm khắc, trầm mặc một hồi, rốt cuộc cũng nói ra: "Tối hôm qua ở một mình, không có ai ở chung với con cả."
Mấy vị chủ nhiệm liếc mắt nhìn nhau, hơi căng thẳng, kể cả chủ nhiệm lớp bọn họ cũng đều hy vọng chuyện này chỉ là một hiểu lầm, thế nhưng Lục Xuyên cứ thế này...
Phương Nhã nhíu mày, ý tứ sâu xa nhìn về phía Lục Xuyên, mà Lục Xuyên lại tránh đi ánh mắt sáng rực của Phương Nhã, nghiêng đầu sang một bên không nói thêm gì nữa.
"Cái gì thế này!" Hứa ba bày ra một khuôn mặt tiểu nhân đắc chí, chỉ vào Dương Tích và Kiều Sâm nói: "Mấy người có quan hệ tốt với nó nên nói lung tung, con trai tôi xém chút thì đã mất mạng, mấy người còn dám bao che cho tội phạm, tôi có thể tố cáo hết mấy người."
"Hy vọng anh nói chuyện chú ý một chút." Phương Nhã ho khẽ một tiếng, hỏi: "Con của anh bây giờ còn đang ở bệnh viện sao?"
"Đúng vậy đấy."
"Đã tỉnh lại chưa."
"Tỉnh rồi."
Phương Nhã đứng dậy, nói với Hứa ba: "Thế này đi, bây giờ tôi có chút chuyện, buổi chiều tôi sẽ trực tiếp đến bệnh viện thăm thằng bé sau."
Chủ nhiệm lớp có hơi sững sờ: "Phương lão sư, ngài như thế này...bây giờ đi rồi sao?"
Chuyện của Lục Xuyên còn chưa được giải quyết xong, làm một người mẹ đã muốn bỏ đi rồi sao?
Phương Nhã quay đầu nói với chủ nhiệm: "Tất cả mọi chuyện hãy chờ tới chiều nay tôi đến thăm bạn học kia rồi hãy nói tiếp."
Phương Nhã nói câu này khiến cho mấy giáo vụ chủ nhiệm cũng không nói thêm được gì nữa, chuyện này náo loạn đến đây là xong, tất cả mọi người cuối cùng cũng chịu giải tán rời đi.
Phương Nhã nói với Lục Xuyên: "Con trai, chuyện này giao cho mẹ xử lý, con học tập cho thật tốt, những chuyện khác đừng nên suy nghĩ nhiều."
Lục Xuyên nhẹ gật đầu.
Buổi sáng sau khi tan học, anh hai ba bước đã đuổi kịp bóng dáng Sở Sở dưới rừng cây nhỏ, sắc mặt không tốt, khí thế hung hăng.
Sở Sở dự cảm không ổn chút nào liền lui về phía sau mấy bước, Lục Xuyên tới gần cô, ép cô đến bức tường gần đó.
Không thể lui được nữa, Sở Sở mới ngước mắt gọi anh: "Lục Xuyên."
Lục Xuyên đã cố đè nén cơn tức giận trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Ban nãy cậu chạy đến đấy làm gì?"
Vừa rồi anh thật sự gấp đến độ muốn điên lên rồi, chỉ sợ cô nói ra điều gì không nên nói, nếu như không phải có mấy ông thầy đang ở đấy, anh quả thật chỉ hận không thể mang cô ra ngoài mà đánh cho vài cái.
Cho dù là đến bây giờ, anh vẫn còn chưa hết sợ hãi.
Sở Sở nhìn qua Tiết Đường Đường, cầm điện thoại lên đi ra ngoài ban công nhận điện thoại, thấp giọng nói: "Không đâu."
"Cậu không xuống, vậy tôi lập tức đi lên đấy tìm người."
"Cậu lên không...được."
"Thỏ lớn, có phải là đang tức giận không?"
"Không có..."
Đầu bên kia điện thoại, Lục Xuyên thở dài một cái, giọng nói mềm nhũn: "Ngoan nào, xuống đây nào, tôi muốn gặp cậu."
"A?"
Một tiếng "ngoan nào" của anh, khiến cho tim gan Sở Sở mềm nhũn đến nát nhừ, cô chạy như bay xuống dưới lầu.
Trời đã dần lặn xuốn, bóng đêm bắt đầu dày đặc, Lục Xuyên mặc một cái áo len cao cổ màu đen, đứng bên dưới ngọn đèn đường của ký túc xá, nhón mũi chân vẽ cái gì đấy trên mặt đất.
Sở Sở chạy một mạch xông thẳng vào lòng anh, chơi trò ngang ngược đầu hướng vào ngực anh không ngừng cọ qua cọ lại, lôi lôi kéo kéo áo lông bên hông anh: "Mau kêu một lần...kêu thêm một lần nữa."
Khóe miệng Lục Xuyên khẽ mỉm cười: "Thích như vậy sao?"
"Ừm!"
"Ngoan."
Thân thể Sở Sở run lên một hồi lâu, sau đó nặng nề vươn tay ôm lấy eo Lục Xuyên, khuôn mặt trắng mịn màng áp sát vào áo lên màu đen của anh, nhưng cô lại cảm thấy rất thoải mái.
Lục Xuyên cúi đầu xuống, dùng chóp mũi cao thẳng đụng vào chóp mũi của Sở Sở, chậm rãi dời xuống, nhẹ nhàng "chụt" một cái lên đôi môi đầy đặn của cô.
Sở Sở đột nhiên nhón chân, đưa tay lên choàng qua cổ anh.
Lục Xuyên sửng sốt, cô chưa từng chủ động như thế này.
Anh mở to hai mắt, nhìn cô ở khoảng cách gần, cô nhắm chặt hai mắt, lông mi hơi run rẩy ôm chặt cổ anh, hết sức chăm chú mà hôn anh.
Anh bỗng nhếch miệng, mỉm cười, toàn thân đều đang hưởng thụ khoảnh khắc nhu tình mật ý lúc này với cô.
"Lục Xuyên." Cô ôm chặt lấy eo của anh vừa hôn vừa nói: "Lục Xuyên, cậu là của mình... một mình mình."
"Ừm." Đáy lòng Lục Xuyên run rẩy, anh ôm cô thật chặt, ôn nhu nói: "Tôi là của cậu."
Lời tác giả:
Hahaha, mặc dù các bạn không thích nữ phụ.
Nhưng mà vẫn muốn viết, bởi vì...là trợ công đó.
Nếu không có cô ta, tiểu tỷ tỷ sẽ không trưởng thành được, cũng không thoát ra được.
Mọi người nên bình tĩnh nhé, hãy luôn nhớ kỹ, nữ phụ là dùng để treo lên đánh.
Lời edior:
Lời bà Min cũng giống những gì má Gió đã nói vậy đó. Bình tĩnh đừng xúc động nhé mọi người.
Trả lờiChuyển tiếp