Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!
Chương 40 : Ngủ hai người
Ngày đăng: 09:25 18/04/20
Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
May mắn thay Lục Xuyên bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, ngay lúc Sở Sở sắp té sấp xuống nhanh chóng chống đỡ được cô, còn Kiều Sâm ngược lại bị choáng váng nên trọng tâm không ổn định, rớt thẳng xuống ghế salon, dáng vẻ chật vật vô cùng.
Lục Xuyên kéo Sở Sở lên, lúc này tựa như một con báo đang nổi giận, khí thế hung dữ đi về phía Kiều Sâm, níu lấy cổ áo kéo cả người cậu dậy: "Kiều Sâm, tật xấu của mày lại nổi lên à?"
Sở Sở lập tức kéo Lục Xuyên ra, vội vàng nói: "Đừng đánh mà...anh ấy say!"
"Kiều Nhị, cậu tránh xa cậu ta ra một chút, tên này bắt đầu thành chó dại đụng ai cũng cắn rồi đấy."
Tuy Lục Xuyên nói vậy nhưng vẫn nghe lời cô không động tay nữa, đẩy Kiều Sâm ngã lên ghế salon, nắm lấy cổ tay Sở Sở dắt ra ngoài.
Một giây sau, một tay khác của cô bị Kiều Sâm nắm thật chặt giữ lại.
Cậu cúi đâu, trong miệng lẩm bẩm thì thào: "Đừng đi."
Tựa như đang bất lực cầu xin, đừng đi mà.
Đừng bỏ tôi lại một mình.
Sở Sở lập tức vung tay khỏi Lục Xuyên, ngồi vào cạnh bên cậu vỗ nhè nhẹ lên lưng của Kiều Sâm, dịu dàng nói: "Em không đi đâu cả....đừng buồn nữa."
Kiều Sâm lôi lôi kéo kéo tay của cô, nghẹn ngào nói: "Thật sự xin lỗi em..."
"Xin lỗi có tác dụng sao?" Trong đầu Lục Xuyên vẫn còn khí nóng, muốn đi đến kéo Sở Sở ra: "Cậu đừng có quan tâm tới tên này nữa."
Sở Sở không ngừng lắc đầu nhìn về phía Lục Xuyên, rồi quay đầu lại tiếp tục an ủi Kiều Sâm.
Lục Xuyên biết cô tính tình quật cường, chỉ có thể bực mình nhưng chẳng thể làm được gì ngoài việc đứng yên bên cạnh.
Kiều Sâm nghẹn ngào: "Anh biết, anh không nên trách em, cũng không nên ăn hiếp em, nhưng anh khống chế không được..."
"Anh muốn để em ghét anh, rồi tránh anh thật xa."
"Nhưng mà anh...anh lại không muốn một mình, em bằng lòng đến cạnh anh, khiến anh rất vui."
Kiều Sâm vừa khóc lóc vừa kể lể, Lục Xuyên mắt thấy cái tên mặt dày này bắt đầu chôn mặt vào chỗ nào đó, liền nghĩ không ổn rồi, vội vàng nhào tới kéo Kiều Sâm ra: "Mày bình thường chút đi!"
Kiều Sâm thuận người ôm luôn lấy eo Lục Xuyên, dán mặt vào trong ngực anh, tiếp tục gào khóc hét lớn: "Anh thật sự rất thích em, em có biết là...lúc còn nhỏ anh từng được tài xế trong nhà len lén nói với anh, rằng anh có một cô em gái nhỏ, thật sự rất rất vui, anh còn...còn lén lút đi đến tìm em nữa."
Cậu bắt đầu lải nhải câu được câu không nói không ngừng, có điều quan trọng là lúc này đây cả người cậu đều đang bổ nhào lên người Lục Xuyên, mặc kệ anh túm kéo đẩy đá cũng sống chết không chịu buông tay, nhân tiện cọ cọ chà chà sạch đống nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt lên quần áo của Lục Xuyên.
Mặt Lục Xuyên lúc này đã đen thui, tức đến mức muốn giết người rồi.
Vành mắt Sở Sở cũng đỏ lên, nhè nhẹ vỗ lưng Kiều Sâm: "Anh...còn đến tìm em sao?"
Kiều Sâm một mặt toàn nước mắt nước mũi: "Khi đó em hệt như một cô búp bê, ngoan ngoãn vô cùng, nhưng em không biết anh, nhìn thấy anh còn thét lên, nhưng...nhưng mà vẫn rất đáng yêu."
Cô hít thật sâu, bình ổn tiếng lòng, đặt áo khoác của cô lên đùi thật cẩn thận xếp lại, vuốt phẳng mấy nếp nhăn, sau đó đặt trên tủ đầu giường.
Không bao lâu sau có người gõ cửa, Lục Xuyên trong phòng tắm kêu lên: "Thức ăn ngoài đến rồi! Kiều Kiều ra ngoài mở cửa lấy đi nào."
Sở Sở đứng dậy mở cửa ra, để lộ một cái khe nhỏ nhận thức ăn, rồi nói một tiếng cảm ơn với anh trai bán hàng.
"Nếu đói thì cậu ăn trước đi, đều là món cậu thích cả đấy."
Sở Sở để từng hộp thức ăn lên trên bàn, nhưng cũng không đụng vào.
Hai mươi phút sau, Lục Xuyên ngâm nga bài hát nào đấy, từ phòng tắm toàn hơi nóng đi ra ngoài, lại phát hiện căn phòng vắng vẻ, tìm không thấy thân ảnh của cô. Anh một bên dùng khăn tắm lau qua tóc ướt, vừa cất tiếng gọi: "Thỏ lớn?"
"Kiều Nhị?"
Thật sự không có ai.
Trong lòng Lục Xuyên hoảng hốt, vừa xông ra khỏi cửa thì chợt nghe thấy gian phòng cách vách có tiếng trò chuyện.
Anh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Sở Sở và Kiều Sâm đang ngồi bên một cái bàn nhỏ, Kiều Sâm một miệng toàn cơm, một bộ dáng ngốn nga ngốn nghiến, xem ra là đói lắm rồi.
Sở Sở gắp thức ăn cho cậu.
"Anh ăn từ từ thôi."
Tướng ăn của Kiều Sâm như dã thú, nhìn qua cũng biết bị bỏ đói lâu rồi.
"Em cũng ăn đi."
Kiều Sâm ậm ờ nói, lại gắp cho Sở Sở một ít thịt.
"Anh đói bụng thì anh ăn trước đi." Sở Sở mỉm cười lau miệng cho cậu: "Em chờ Lục Xuyên."
Lục Xuyên ôm cánh tay đứng một bên cửa, nhìn hình ảnh hai người ngồi ăn cơm trong phòng thế này thật ấm áp, trong thoáng chốc có một loại cảm xúc mơ hồ dâng trào trong lòng.
Hai chữ bảo vệ, quá kiểu cách, nếu nói ra thể nào cũng làm trò cười cho người khác.
Tính cách muốn làm việc trượng nghĩa của anh có lẽ là được thừa hưởng từ ba mình, thậm chí đó còn là dòng máu của gia tộc có nhiều chiến công hiển hách từ đời xưa.
Anh từng mộng tưởng mình có thể biến thành siêu anh hùng, bảo vệ những người nhỏ bé, cứu vớt thế giới.
Nhưng mà dần lớn lên rồi trưởng thành, giấc mơ thế này cũng càng trở nên rất xấu hổ, ngại mở miệng nhắc tới, anh phát hiện ra thế giới này rất vặn vẹo, cũng thấy bản thân mình nhỏ bé như thế nào. Lục Xuyên không phải là siêu anh hùng gì cả, sức mạnh của anh để thay đổi thế giới này chẳng có chút ý nghĩa nào.
Vậy mà giờ khắc này, ngọn lửa đã bị dập tắt kia tựa hồ như lại đang bắt đầu nhen nhóm rồi bừng bừng cháy lên. Bây giờ anh chỉ muốn bảo vệ hình ảnh ấm áp lúc này, bảo vệ hai người anh em ruột thịt vừa hiền lành lại thiện lương trước mắt.
Không để cho bọn họ bị ăn hiếp, cũng sẽ không để cho bọn họ phải khổ sở thêm nữa.
UDu: Lục Xuyên muốn bảo vệ cặp anh em thiện lành này:)). Nghe từ thiện lương ghép dô Kiều Sâm mà tui mắc cười ghê á.