Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 42 : Thân người cao

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Edit: Min



Beta: Doãn Uyển Du



Kiều Sâm ôm gối ôm ngồi xếp bằng trên giường lớn, lạnh lùng nhìn hai người trước mắt kia đang anh một miếng em một miếng, ân ân ái ái ăn cơm tối.



Bọn họ vừa ăn cơm vừa thấp giọng cười đùa, Lục Xuyên thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho vào trong chén của Sở Sở.



Mặt dù trên mặt Kiều Sâm là biểu hiện không hề thoải mái, nhưng thật sự không thể phủ nhận được rằng trong lòng cậu dần cảm thấy rất ấm áp. Đây mới là cảm giác của người thân, ba mẹ của cậu chưa bao giờ có kiểu hòa thuận ăn cơm như thế này, mỗi lần ngồi trên bàn cơm, nếu không phải là không khí trầm mặc khiến cho người ta hít thở không thông, thì cũng là loại mắng người ồn ào náo loạn.



"Không ăn nữa." Sở Sở ăn còn chưa hết nửa chén cơm đã ôm bụng xoa xoa: "No lắm."



Lục Xuyên gắp cho cô một miếng thịt bỏ vào trong chén: "Muốn cao hơn thì ăn thêm chút nữa nào."



Kiều Sâm khinh thường nói: "Con bé ở tuổi này rồi còn cao được nữa hả?"



Dường như là thói quen, Lục Xuyên liền bật lại: "Mày ở cái tuổi này còn dậy thì ngược làm loạn đi gây chuyện, thì Kiều Nhị nhà tao sao không thể cao được nữa?"



"Ai, ai dậy thì ngược! Còn nữa, Kiều Nhị từ khi nào thì thành của nhà mày, đừng nói chuyện dễ dàng như vậy!"



"Kiều Kiều, cậu nói đi, là của nhà ai?"



Sở Sở nhìn Kiều Sâm một cái rồi lại liếc qua khuôn mặt chân thành tha thiết của Lục Xuyên ở bên cạnh, rốt cuộc vẫn lôi kéo cánh tay của Lục Xuyên, ngượng ngùng nói: "Nhà cậu!"



Kiều Sâm dậm chân đấm ngực, tức giận mắng Lục Xuyên ngu xuẩn ép người, Lục Xuyên cũng lười so đo với cậu.



Không còn ý nghĩa, cậu dứt khoát nằm một mình trên giường buồn chán chơi trò "rắn tham ăn", chờ hai tên méo mó nhơn nhớt kia ăn cơm xong.



"Vừa nãy đụng có đau lắm không?" Sau bữa cơm chiều, Lục Xuyên đưa tay sờ lên trán Sở Sở kiểm tra.



Sở Sở hốt hoảng lắc đầu, nhưng sau đó lại lập tức gật đầu.



Tay Lục Xuyên rơi xuống trán của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, lại hỏi: "Bây giờ thì sao, có đau không?"



"Đau lắm."



Lục Xuyên nói: "Vậy cậu nằm xuống, tôi xoa cho cậu."



Sở Sở vội vàng cẩn thận bám vào đùi anh từ từ nằm xuống.



Thân thể ấm áp ở trong lòng, Lục Xuyên xao động tâm thần, cầm lấy đầu của cô, ấn huyệt thái dương cho cô, nhỏ nhẹ hỏi: "Còn đau không?"



Sở Sở mở to mắt đen nhìn anh, gật đầu.



"Muốn đi bệnh viện không?"



Sở Sở lắc đầu.



Lục Xuyên buông tiếng thở dài, cẩn thận nhẹ nhàng xoa đầu cho cô. Anh khắc chế hô hấp phả vào trên mặt của cô, mang theo mùi hương nhàn nhạt, là hương vị mà cô thích.



Kiều Sâm nhìn thấy ánh mắt trừng trừng chăm chú của Sở Sở, một mặt toàn là sự si mê, biết ngay cái cô nhóc này rõ là đang giả vờ giả vịt.



Không thể chịu nổi mà!



"Hai người các người, ăn no rồi thì ai về phòng người nấy, ông đây buồn ngủ rồi."



Lục Xuyên ngược lại rất sảng khoái, trực tiếp đứng dậy nói: "Được, đi ngủ thôi."



Ngay lúc anh hơi buồn bực nhìn Sở Sở yên lặng đi ra cửa, Kiều Sâm vội vàng gọi anh lại hỏi: "Đợi một chút, Lục Xuyên, mày thuê mấy phòng?"



"Hai phòng."



"Lục Xuyên, ông bà mày!"
Kiều Sâm vứt cho Lục Xuyên một cái liếc mắt, ác giọng nói: "Lục Xuyên, tao ghét mày thật đó!"



Lục Xuyên lạnh lùng cười chế giễu: "Nói cứ như tao thích cái thể loại như con Husky mày lắm vậy."



Từng đợt gió lạnh ùa đến, anh không thúc giục cậu, một mình ngồi xổm ở đường mòn bên cạnh vân vê cỏ dại.



Kiều Sâm đứn một lát, đột nhiên quỳ gối xuống trước bia mộ.



Lục Xuyên ném tàn thuốc trong tay, đứng thẳng người nhìn cậu.



Nhìn thấy được cậu cúi đầu, thấp giọng nói với người phụ nữ trên bia mộ: "Mẹ, lần này con đến đây là muốn nói với mẹ một tiếng xin lỗi."



Lục Xuyên không rõ vì sao cậu lại xin lỗi, trầm mặc lặng yên đứng nghe.



"Con không muốn ghét con bé nữa."



"Là người lớn làm sai, không phải bọn con."



"Mẹ, xin lỗi mẹ, mẹ trách con cũng được. Nhưng mà sau này...con muốn quan tâm chăm sóc con bé."



Con muốn quan tâm chăm sóc con bé.



Dung mạo người phụ nữ vẫn cứ ấm áp như gió xuân, giống như chưa từng có dáng vẻ điên cuồng tàn bạo như khi còn sống. Trong ánh mắt bà là sự ôn nhu ấm áp, trong lòng Kiều Sâm cảm thấy yên ổn hơn bao giờ hết, cậu thấy đây hẳn là quyết định chính xác.



Nhất định là vậy.



.....



Cậu đứng dậy hỏi Lục Xuyên: "Kiều Nhị đâu?"



Lục Xuyên quay đầu, Sở Sở vẫn còn đang lẻ loi trơ trọi đứng ở cổng chính của nghĩa trang, chờ hai người họ.



"Sao mày lại ném con bé ở đó! Ở chỗ rừng rú hoang vu thế này, bị bắt cóc thì phải làm sao hả!" Kiều Sâm gấp gáp, quay người chạy về phía cầu thang đi xuống.



Sở Sở thấy Kiều Sâm chạy xuống thì lập tức đứng thẳng đón cậu: "Anh ơi"



Kiều Sâm chậm bước chân, hình như có chút ngượng ngùng, giọng nói hơi buồn bực: "Mưa rơi rồi, sao em đến đây."



Sở Sở vội vàng đi đến che dù cho cậu.



"Em sợ anh đi một mình...sẽ không vui."



Trong cơn mưa lất phất ở vùng núi hoang sơ, những vũng bùn bên cạnh đường mòn, còn có cỏ non xanh biếc, mưa nhỏ lất phất bay phớt qua mặt Kiều Sâm, có chút lạnh.



Cậu cúi đầu, đá mấy viên đá nhỏ vụn dưới chân, đồng thời nhận lấy cán dù trong tay Sở Sở, nghiêng thân dù về phía của cô, có chút không được tự nhiên: "Anh không sao, đi thôi, về nhà."



Sở Sở gật đầu, rất tự nhiên nắm lấy góc áo của cậu.



Hai người miễn cưỡng níu nhau đi xuống núi, hai tay Lục Xuyên đút trong túi, anh bước nhanh về phía trước, có hơi chua chát lầm bầm một tiếng: "Được lắm, có anh trai rồi thì không cần người khác nữa."



Sở Sở nghĩ nghĩ, lại duỗi một cái tay khác ra níu lấy góc áo Lục Xuyên.



Kiều Sâm trợn mắt nhìn Lục Xuyên một cái: "Mày có bị ngây thơ không hả?"



"Ha ha, Kiều ngu xuẩn mày lại đi nói tao ngây thơ á?"



"Mày nói lại một tiếng coi!"



"Kiều ngu xuẩn!"



"Lục lưu manh!"