Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 46 : Hoa cẩm chướng

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Edit: Min



Beta: Doãn Uyển Du



Dưới ánh nắng mặt trời cách đó không xa, Kiều Ngôn Thương nói chuyện điện thoại với chủ nhiệm xong, từ xa vẫy tay với Sở Sở.



Sở Sở cất điện thoại vào trong túi quần, chậm rãi đi về phía ông.



"Bộp" một tiếng, con sâu róm nằm trên đất kia bị đôi giày thể thao của cô nghiền nát, máu me bắn tung tóe.



Kiều Ngôn Thương lái xe, Sở Sở ngồi ở ghế phụ, quay người tự thắt dây an toàn cho mình.



"Sở Sở, ba đã bàn với chủ nhiệm lớp xong rồi, ngày mai con có thể quay lại trường học, đừng có tạo gánh nặng trong lòng nữa nhé, cố gắng lấy việc học là chính, nếu như lên lớp mà có bạn học nào đó ăn hiếp con, thì gọi điện thoại cho ba, nhé." Kiều Ngôn Thương lại nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Ba sẽ gọi điện thoại bảo Kiều Sâm giúp đỡ, thằng nhóc này tuy mạnh miệng, nhưng lại dễ mềm lòng, nói như thế nào thì con vẫn là em gái của nó, nó nhất định sẽ giúp con thôi."



Lúc đầu Sở Sở còn buồn bực không lên tiếng, nhưng hai phút sau, cô đột nhiên nói: "Cảm ơn ba."



Kiều Ngôn Thương đang lái xe ra ngoài, sau năm giây ông vội vã đạp mạnh phanh lại!



Bởi vì quá gấp mà Sở Sở bị nghiêng người về phía trước, may mà được dây an toàn kéo ngược trở về.



Kiều Ngôn Thương nhìn cô, khó tin trợn to hai mắt, hơi há to miệng, rồi lại khlại.



Vì kích động, giọng nói của ông trở nên run rẩy: "Con...con gọi ba là gì?"



Sở Sở nhìn Kiều Ngôn Thương, trấn tĩnh một lát mới gọi ông một tiếng: "Ba."



Vành mắt Kiều Ngôn Thương có chút ửng đỏ, bờ môi run rẩy, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói thêm được gì, chỉ có thể "ôi chao" một tiếng.



Hơn mười năm, lần đầu tiên, Sở Sở chịu mở miệng gọi ông là ba.



Tâm tình của ông bây giờ vẫn có đôi chút phức tạp, rất sầu não, ông vô cùng thích cô con gái này, vừa thích vừa rất yêu thương cô, đã không thể cho cô một danh phận vốn có, thậm chí còn không thể bầu bạn cùng cô cho đến khi cô trưởng thành, có trời mới biết trong lòng của ông áy náy biết chừng nào, mà một tiếng "ba" này đã làm cho trái tim ông mềm nhũn, nhiều năm như vậy, rốt cuộc ông cũng đợi được.



Nhưng mặc kệ cảm xúc của Kiều Ngôn Thương mãnh liệt chập chờn đến thế nào, thì Sở Sở từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc, sau khi gọi ông một tiếng "ba" thì im lặng không nói thêm gì nữa.



Xe chạy trên đường không nhanh không chậm, cô nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài cửa xe, ánh nắng hôm nay rất ấm, thế nhưng trong đôi mắt của cô như đang kết băng vậy.



Kiều Ngôn Thương vừa mở kiếng xe xuống, đốt một điếu thuốc, Sở Sở đột nhiên quay đầu lại nói với ông: "Ba, bây giờ chúng ta đến bệnh viện đi."



"Đến bệnh viện?" Kiều Ngôn Thương buông điếu thuốc xuống, nghi hoặc hỏi: "Đến bệnh viện để làm gì?"



"Con muốn nói lời xin lỗi trước mặt bạn học Dương, lúc đó không khắc chế được tính khí, đã hại cậu ấy bị thương."



Kiều Ngôn Thương nhấn điếu thuốc vào gạt tàn, gật đầu: "Ừm, cũng nên làm vậy."



Đến ngã tư đường kế tiếp, Kiều Ngôn Thương chuyển tay lái, chạy về phía bệnh viện.



Sở Sở lấy di động ra, nhấn mở Wechat, số người like bài của cô rất ít, chỉ có mấy người Lương Thiên và Thời Hiểu, còn đại đa số các bạn học khác trong list bạn bè của cô lại lựa chọn trầm mặc, thế nhưng trong nhóm lớp thì đang sôi trào, bởi vì có một người nào đó chụp màn hình bài đăng xin lỗi của cô vào trong nhóm.



"Mình không nhìn lầm đó chứ, cậu ta vậy mà lại đi xin lỗi!"



"Mmmmm, mình cũng nhìn thấy."



"Trước đó không phải sống chết không chịu thừa nhận hay sao? Còn vu hãm cho Tích Tích nữa, lần này tự vả mặt đấy à?"



Lương Thiên: "Thấy rồi đấy, Sở Sở vì đẩy ngã Dương Tích cũng đã xin lỗi rồi, mấy người đừng độc mồm độc miệng quá có được không?"



.....



Tưởng Lỵ Na và mấy người bạn của cô ta trước đó đã liên tục chỉ trích cô trong nhóm, cũng từng là người ầm ĩ nhất, không hẹn mà gặp lựa chọn trầm mặc, ngay cả những người tag tên cô vào cũng không nói thêm được câu nào nữa.
"Trời ạ! Đáng sợ thật, mình không dám tưởng tượng nữa luôn!"



"Mình ghét nhất chính là bạo lực trường học, Dương Tích, cậu nên xin lỗi đi!"



"Trước đó Sở Sở còn nói lời xin lỗi với Dương Tích nữa."



"Lần xin lỗi đó, chắc chắn là bị mấy người ép cậu ấy nói đúng không? Trước kia chính mấy người trong nhóm lớp suốt ngày giả mù sa mưa bức ép người, nói này nói kia, vờ như mình là một người chính trực lắm vậy!"



"Lúc ấy chúng mình cũng chưa biết rõ chân tướng mà!"



"Nếu vậy á, sau này có gặp những chuyện như thế này, không biết chân tướng thì nên ngậm miệng lại đi."



"Dù sao thì Dương Tích nên xin lỗi."



"Mình nói thật nhé, lúc cậu ta vẫn còn chưa trở về, lớp chúng ta rất tốt, vừa về đến thì bắt đầu giương đông kích tây, làm cho lớp chúng ta toàn chướng khí mịt mù."



"Sắp tới sẽ phải thi vào đại học rồi, tự cậu ta không thể thi đậu, còn định kéo theo bao nhiêu người xuống nước với cậu ta đây?"



"Sớm quay lại nước Mỹ đẹp đẽ của cậu dùm đi."



....



Vốn dĩ nên đến lúc nghiệm thu thành quả, thế nhưng Sở Sở lại ẩn tin nhắn trong nhóm đi, cô không muốn nghe thấy hay đọc được bất cứ tin tức nào liên quan đến chuyện lần này nữa, vô luận là khiển trách, hay vẫn là chửi rủa thậm tệ, thì cũng giống như những lần mà bọn họ chửi cô thôi, một chữ cô cũng không muốn nhìn thấy.



Dương Tích ở trên dòng thời gian đăng một bài xin lỗi với Sở Sở, nhưng Sở Sở không đáp lại cô ta.



Rất nhiều bạn học bình luận dưới bài xin lỗi này của cô ta, nói rằng Dương Tích cần phải đến trước mặt Sở Sở nói lời xin lỗi, bởi vì trước đó chính Sở Sở cũng đã đến bệnh viện xin lỗi cô ta.



Dương Tích nhìn từng dòng bình luận đang chỉ trích cô ta kia, tức giận ném mạnh điện thoại ra ngoài.



Cô ta cuối cùng cũng đã hiểu rõ, lần trước Sở Sở đến bệnh viện nói lời xin lỗi với cô ta là có dụng ý gì, cô sớm đã biết được chuyện lần này đã điều tra rõ ràng, vậy nên cuối cùng tất cả mọi chuyện đều là do cô an bài xếp đặt. Nếu như ban đầu không có chuyện Sở Sở đến tận nơi nhận lỗi với cô ta, thì chỉ sợ là bạn học sẽ không vì Sở Sở mà ra mặt và căm phẫn đến thế, đồng thời mắng cô ta đến không còn mặt mũi.



Bọn họ thích đồng tình cho kẻ yếu, mà đặc biệt là kẻ yếu mà bọn họ đã từng bắt nạt qua.



Mùi vị bị người khác ấn đầu bắt nói lời xin lỗi, cuối cùng thì Dương Tích cũng đã nếm được.



Cô ta vốn cho rằng Sở Sở thuộc về loại người chỉ biết nhịn nhục chịu bị bắt nạt, mà không dám phản kháng như một con thỏ ngu ngốc, nhưng cô ta không thể ngờ được rằng, tâm tư của cô lại có thể thâm sâu đến như vậy.



Cô ta cầm lấy di động lên, mở danh bạ, tìm thấy tên của Kiều Sở, bấm gọi.



Sau khi điện vang lên hai tiếng thì có người bắt máy.



"Muốn chơi với tao sao?"



Giọng nói của Dương Tích run rẩy, ngay cả toàn thân cũng run lẩy bẩy.



"Kiều Sở, mày sẽ phải hối hận!"



Dương Tích kích động, điên cuồng hét vào trong máy để phát tiết cảm xúc của cô ta, mà Sở Sở ở đầu dây bên kia từ đầu đến cuối đều im lặng không nói một tiếng nào, rất yên tĩnh.



"Trước kia mày nói xin lỗi với tao, không phải là có thể không cần nói sao? Bây giờ lại giả bộ đáng thương đúng không? Có phải lại muốn đi tố cáo với Lục Xuyên đúng không, hả? Nói tao bắt nạt mày, nói tao không phải là người tốt!"



"Dương Tích."



Sở Sở đột nhiên lên tiếng, cắt đứt những lời chất vấn bộc phát liên tiếp của Dương Tích.



"Ngủ ngon, Dương Tích."