Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 50 : Người thua cuộc

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Edit: Min



Beta: Doãn Uyển Du



Sắp tới cuối kỳ, học kỳ một lớp mười hai sắp sửa kết thúc cũng là lúc kỳ thi cuối kỳ sẽ đến khiến thần kinh học sinh căng cứng.



Cuối tháng mười hai, các bạn học ngoài ý muốn phát hiện ra, người trong quá khứ lên lớp đi ngủ tan học đi chơi, cà lơ phất phơ không đàng hoàng làm việc là Lục Xuyên vậy mà cũng rất chú tâm học tập.



Trước kia mỗi ngày Sở Sở đều đúng giờ đến trường học, nhưng bây giờ Lục Xuyên cơ hồ còn đến sớm hơn cả cô, mang cho cô một bình sữa đậu nành nóng, cùng cô ngồi đọc bài. Khi đi học, anh cũng không còn chơi đùa với các bạn nam nữa mà ngẩng đầu chăm chú nghe giảng, vở ghi chép không còn là giấy trắng nữa, mà là chi chít những lời giải của mấy đề luyện thi trong sách bài tập.



Lục Xuyên nói phải cùng cô cố gắng, nhưng kỳ thật trong lòng Sở Sở biết, anh không cần tốn nhiều tâm tư, bởi vì học tập đối với anh mà nói là chuyện rất dễ dàng. Có điều cho dù có là làm dáng một chút đi chăng nữa, nhưng anh vẫn cùng cô học, trong tim cô rất cảm động.



Gần đến Tết nguyên đán, nhà trường cũng bắt đầu hừng hực triển khai báo danh các tiết mục văn nghệ.



Party tối này cả thầy lẫn trò của toàn trường đều sẽ tham dự, nhưng lên trình diễn thì chỉ có học sinh lớp mười một, dù sao thì lịch học của lớp mười hai rất dày đặc, cơ hồ còn không tìm ra được một chút thời gian rảnh thì nói gì đến tinh lực để chuẩn bị tiết mục.



Lớp tự đọc buổi sáng bắt đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Thiên đỏ bừng, vội vã chạy vào phòng học, ngồi cạnh Sở Sở hưng phấn vỗ vỗ bờ vai của cô: "Sở Sở, cậu được đấy nha! Vụng trộm báo danh Party Nguyên Đán, còn giấu không nói với bọn mình! Đây là..."



Cô ấy cười hì hì xoay đầu nhìn Lục Xuyên: "Là muốn tặng cho Xuyên ca một niềm vui bất ngờ có phải không?"



Ánh mắt Sở Sở chậm rãi nâng lên từ đống bài tập, mờ mịt hỏi: "Cái gì cơ?"



"Bộ phận văn nghệ của trường đã công bố danh sách những người tham gia biểu diễn trong party tối hôm ấy, có tiết mục của cậu đó!"



Sở Sở mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn vào tờ danh sách trên màn hình điện thoại, tiết mục thứ năm đếm ngược, trong cột người biểu diễn bất ngờ xuất hiện mấy chữ: "Lớp 12/2, Kiều Sở."



Nhưng cô không có báo danh mà!



Khoan hãy nói tới việc học lúc này của lớp mười hai căng thẳng không có thời gian chuẩn bị tiết mục, xem như chỉ là ca hát bình thường thôi, ví như lúc cô cùng bọn người Lục Xuyên đi KTV, cô cũng đã rất xấu hổ không dám mở miệng rồi.



Lương Thiên nhìn vào màn hình điện thoại lẩm bẩm: "Tiết mục của cậu vừa vặn xếp sau Dương Tích, cậu ta là đơn ca."



Sở Sở kéo màn hình lên, quả nhiên, bên trên tên của cô là viết tên của Dương Tích.



Dường như nhớ tới cái gì đó, cô đột nhiên hỏi Lương Thiên: "Có phải cậu ta ở bộ phận văn nghệ không?"



.....



Sau khóa tự đọc, cuối hành lang nhỏ trên sân thượng, Sở Sở cầm điện thoại có hiển thị tờ danh sách ghi lại các tiết mục báo danh, đối chất với Dương Tích.



"Tôi có nghe, cô là người ghi danh bên bộ văn nghệ, tôi có báo danh hay không...cô rõ nhất."



Dương Tích ôm khuỷu tay, lười biếng nói: "À, vậy thì có thể là trong lúc ghi tên có xảy ra một chút sơ sót, việc nhỏ thôi, đến lúc đó tôi kêu người xóa tên cô ra là được rồi."



"Cho dù như thế nào, xảy ra sự cố này, không thể nào không có lý do mà lại ghi tên của một người không báo danh vào... là cô gạt tôi."



Cô ta cố ý, Sở Sở biết.



Dương Tích nhún nhún vai, hững hờ liếc cô một cái: "Bạn học Kiều, không có chứng cứ thì đừng nói lung tung!"



Đúng là Sở Sở hoàn toàn không có chứng cứ để chứng minh Dương Tích ghi tên cô vào bảng ghi danh, cô không thể làm gì được, đành nén giận: "Tốt nhất cô nên xóa tên của tôi ra!"



Cô tức giận rời đi, lại nghe được Dương Tích phía sau nhàn nhạt nói ra: "Cho dù cô không nói, tôi cũng sẽ xóa đi thôi, trẻ em thiểu năng thì sao có thể lên sân khấu biểu diễn được, cô cho rằng Party Tết Nguyên Đán là cái gì, gánh xiếc cho thú biểu diễn à?"



Nghe vậy, bước chân Sở Sở bỗng nhiên ngừng lại.



Cô thì thào mở miệng, thanh âm trầm thấp: "Dương Tích, cô nói cái gì!"



Dương Tích nhìn bóng lưng cô cười lạnh: "Tôi nói, người như cô còn muốn lên sân khấu biểu diễn cơ à, nằm mơ đi."



Sở Sở xoay người, cắn môi dưới liếc mắt trừng cô ta, ánh mắt kia, hung ác tàn nhẫn, giống lưỡi đao muốn tùng xẻo cô ta.



Nhưng đáng tiếc ánh mắt lại chẳng thể giết người, thậm chí còn không thể phản kích được.



Mà điều Sở Sở hận không phải vì cô ta vũ nhục cô, mà bởi vì,



Những lời Dương Tích nói đều là sự thật.



Sự thật tàn khốc.



Người như cô, dù cho có cố gắng mở rộng cửa lòng, kết bạn với người khác, để người khác thích mình, thế nhưng mà cuối cùng cô vẫn không thể đứng trên sân sấu, trước mắt hàng trăm hàng nghìn người biểu diễn được, tựa như cái lần khai mạc đại hội thể thao kia, Lục Xuyên đã vì cô mà giành lấy cơ hội cầm cờ, còn bỏ ra rất nhiều thời gian luyện tập và chuẩn bị cùng cô, nhưng mà cô vẫn từ bỏ, bởi vì cô không thể làm được!



Dương Tích khinh miết hừ lạnh một tiếng, cất bước rời đi, lúc đi ngang qua cô còn cố ý kiêu căng lớn lối đụng vào cô một cái.



"Không cần xóa tên."



Thanh âm trầm thấp của Sở Sở tựa như một cơn gió lạnh vang lên từ sâu dưới đáy cốc.



Dương Tích nhíu mày quay đầu lại: "Cô nói gì?"



Sở Sở nhìn cô ta, từng chữ một nói ra thật rõ: "Tôi sẽ lên."



Dương Tích đột nhiên che miệng cười rộ lên: "Cô muốn biểu diễn cái gì vậy, trò hề đấy à?"



Sở Sở cuộn tay thành nắm đấm, đến gần cô ta, khóa chặt lấy ánh mắt của cô ta, trầm giọng nói: "Cảm ơn cô cho tôi cơ hội, tôi sẽ không để cô thất vọng đâu."



Cả một buổi sáng ngồi ở chỗ của mình, Sở Sở lại lặng yên không nói một lời, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.



Lương Thiên biết cô đi tìm Dương Tích, nhưng nhìn trạng thái bây giờ của cô, chỉ sợ là đã không chiếm được thế thượng phong rồi, nhưng cô ấy cũng không tiện hỏi gì nhiều.



Mới vừa rồi Sở Sở rất khí phách giữ lòng tự tôn, bảo Dương Tích giữ lại tiết mục của cô, nhưng lúc này tỉnh táo lại, trong lòng mơ hồ hiện lên lo lắng.



Cô sao có thể làm được đây, căn bản là không có khả năng, cho dù trạng thái lúc này của cô đã tốt hơn trước rất nhiều, không e ngại kết bạn với người lạ, thế nhưng cô vẫn không có cách nào biểu diễn trước mặt các bạn học toàn trường, chỉ cần nghĩ đến sẽ có nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vào cô, Sở Sở đã không thể hô hấp nổi.



Nhưng chỉ cần nghĩ đến những lời nói của Dương Tích ngày hôm nay, trong lòng cô có một luồng khí nóng từ từ vọt lên.



Cô không muốn nhận thua, càng không muốn nhận thua trước mặt Dương Tích.



Đương lúc hoàng hôn, Lục Xuyên theo Sở Sở ăn cơm chiều ở căn-tin trường, anh nhiều lần muốn nói lại thôi, có điều Sở Sở nhìn đều hiểu cả.



"Cậu muốn nói gì?"



Lục Xuyên đặt đũa ăn sang một bên, không tin được hỏi: "Thật sự muốn lên sao?"



Anh không biết chuyện của Dương Tích, tưởng rằng Sở Sở muốn báo tên, lúc Trình Vũ Trạch gửi ảnh tiết mục đơn qua Weibo cho anh xem, quả thật là Lục Xuyên đã sửng sốt mất mấy phút vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.



"Cậu cũng thấy mình không thể sao?" Sở Sở buông đũa nhìn về phía Lục Xuyên.



"Sao không thể!" Lục Xuyên vội vàng nói: "Kiều Kiều của tôi xinh đẹp như vậy, cho dù lên sân khấu không biểu diễn gì, cũng đủ trở cảnh đẹp ý vui."



Sở Sở cúi đầu cười một tiếng, lộ ra hai cái răng thỏ: "Cậu đừng có miệng lưỡi trơn tru."



Lục Xuyên lại hỏi: "Vậy cậu muốn hát hay nhảy?"



Sở Sở nghĩ nghĩ: "Hát."



Hát tốn ít thời gian nhất, không giống như các tiết mục khác cần phải luyện tập, sắp đến kì thi cuối kỳ, cô không muốn tốn quá nhiều thời gian cho tiết mục party Nguyên đán này, vậy nên lựa chọn ca hát vẫn là tốt nhất.



Lục Xuyên lấy thịt bò trong chén của mình bỏ vào chén Sở Sở: "Vậy được, ăn nhanh lên, ăn nhiều vào, ăn no rồi có sức chúng ta sẽ đi mướn phòng."



"Mướn phòng cái gì hả!" Cái mặt mo của Sở Sở ửng đỏ lên.



Lục Xuyên câu mắt, cong cong khóe môi, cười nói: "Phòng KTV mà!"



"..." Sở Sở không động đũa nữa, yên lặng.



"Không phải chứ, cậu nghĩ đi đâu đó?"



" Không có...không có nghĩ đến cái kia!"



"Cài đầu nhỏ này của cậu suốt ngày nghĩ bậy nghĩ bạ gì vậy hả?"



"..."



Ăn xong cả hai cùng nhau rời khỏi nhà ăn, Sở Sở lấy khăn giấy ra, kiễng chân giúp Lục Xuyên lau miệng, Lục Xuyên thuận thế cúi thấp người xuống, hưởng thụ phúc lợi từ cô vợ nhỏ nhà mình.



Sở Sở là một cô gái rất tỉ mỉ, ở bên Lục Xuyên suốt ngày thô lỗ qua loa, cảm giác được cô quan tâm từng li từng tí, mỗi phút mỗi giây được sống, mỗi giờ mỗi ngày đều rất đáng mong đợi.



Vô cùng tốt.



Sở Sở lau xong miệng cho anh rồi, thế nhưng Lục Xuyên vẫn còn cúi người trước mặt cô, không chịu đứng thẳng.



"Cậu hôn tôi một cái."



"...Không được." Sở Sở nhìn các bạn học xung quanh, đẩy Lục Xuyên ra đi thẳng về phía trước.




Bốp, bốp, bốp.



Tiếng vỗ tay trong trẻo nghe có vẻ yếu ớt trong dòng người ồn ào, nhưng anh không hề dừng lại,



Anh thâm tình nhìn ngắm cô.



Người dũng cảm đứng trên sân khấu kia, cô gái hòa mình vào trong sự cô đơn và vắng lặng.



Một chùm đèn chiếu rọi trên đỉnh đầu cô, cũng chiếu sáng trái tim vốn đang ảm đạm của Sở Sở, cô nhìn anh, trong mắt cũng chỉ còn lại anh.



Âm nhạc đã dừng lại, người xem bên dưới vẫn đang hò hét ầm ĩ, trào phúng, đùa cợt, nụ cười khinh miệt xen lẫn nhau, căn bản chẳng ai quan tâm ngươi có bao nhiêu cố gắng, bởi vì kết quả ngươi vẫn chỉ là một kẻ thất bại.



Tâm Sở Sở dần yên tĩnh lại, cuối cùng cô không nghe được những lời đùa bất thiện kia, tràn ngập trong lòng và trong mắt cô, cũng chỉ có người con trai từ đầu đến cuối chưa từng cách xa cô, đứng nơi đó chờ cô.



Cô biết, cô không dẩy anh ra được, anh đã tham gia vào trong sinh mệnh của cô, hòa cùng làm một với linh hồn cô, máu thịt giao hòa.



Không muốn để cho mình thất vọng, càng không muốn, để anh cũng thất vọng, dù chỉ một câu thôi, cô cũng muốn hát.



Sở Sở chậm rãi nâng mic lên, để vào bên môi.



"Cậu ta muốn làm gì?"



"Không phải muốn hát nữa đấy chứ?"



Lục Xuyên lặng nhìn Sở Sở, anh hiểu cô, cô không cam lòng.



Nhưng tâm anh mơ hồ nhói lên, thay cô mướt mồ hôi.



Hát lên đi, Kiều Kiều, cậu hát đi, dù chỉ một câu thôi.



Không khí đọng lại mười giây, đôi môi tái nhợt nhỏ bé của Sở Sở mở ra, thốt ra câu hát đầu tiên.



"Cho tôi mượn mười năm



Cho tôi mượn sự dũng cảm để bước đến chân trời



Cho tôi mượn cách nói lời hưa chân thành



Cho tôi mượn sự cô độc như lúc ban đầu trông thấy



Âm thanh ồn ào dần dần tiêu tan, cuối cùng trở nên yên ắng tĩnh lặng.



Chỉ có giọng hát của cô, tựa như một dòng suối nhỏ tĩnh lặng chảy qua khe núi, là hương vị đặc biệt của riêng cô.



Cho tôi mượn sức sống mãnh liệt bất chấp vùi dập



Cho tôi mượn can đẩm đầy khốc liệt bất chấp ngày mai



Cho tôi mượn ánh sáng chiếu rọi những thứ ảm đạm



Cho tôi mượn lòng đập tan những thứ tầm thường dung tục



Cho tôi mượn cách dung túng tiếng khóc cùng đau thương



Cho tôi mượn tiếng tim đập nhanh như trước kia



An tĩnh nhìn thời gian thấm thoat trôi qua



Xin học cách thật tĩnh lặng



Chẳng quan tâm chẳng cố hỏi han bắt chuyện lãng quên." (*)



Hoàn hoàn chỉnh chỉnh, cô nhắm mắt lại, hát hết bài ca này.



Chậm rãi mở mắt, thế giới của cô, phảng phất như ó một luồng sáng chíu vào, đâm rách tối tăm hắc ám của cô.



Người xem toàn trường sửng sốt hai gây, Kiều Sâm đứng lên, dùng hết sức võ tay.



"Hay! Em gái tôi giỏi quá!"



Thời Hiểu cũng đứng dậy, liều mạng vỗ tay: "Sở Sở tuyệt quá!"



Ở khu bọn họ, các bạn lớp hai cũng nhao nhao đứng dậy vỗ tay cho Sở Sở.



"Sở Sở hát hay quá nha!:



"Dũng cảm lắm."



"Hu hu hu, cảm động quá."



"Nổi da gà luôn rồi nè."



Các bạn lớp khác mơ hồ nhưng vẫn đứng dậy vỗ tay theo, mặc dù giọng ca của cô kém hơn so với các tiết mục trước, nhưng mọi người nơi đây đều bị cô làm cho cảm động, dũng cảm của cô, trong giọng ca tuyệt vời đều xuất phát từ chính nội tâm ấy.



Mà ngay cả Dương Tích đứng dưới khán đài chờ xem kịch vui, giờ phút này nội tâm không khống chế được run rẩy.



Cô vậy mà thật sự làm được!



Rõ ràng chán ghét cô, nhưng lúc này đây, trong lòng cô ta ức chế không chịu được lại bắt đầu khâm phục cô.



Dương Tích lặng yên mấy giây, vẫn là giơ tay lên, từng chút từng chút một, trong bất đắc dĩ lại trao cho cô vài tiếng vỗ tay.



Sau khi Party tối kết thúc, các nữ sinh hẹn nhau đi ăn uống chúc mừng, các cô ấy vây quanh Sở Sở cùng ra khỏi cổng lớn, Sở Sở mặt ửng đỏ, niềm hạnh phúc của giấy phút này, cô chưa từng được cảm nhận qua.



Đêm tối, trời lốm đốm sao, đi xuống bậc thang của hội trường, cô ngẩng đầu lên liền thấy cách đó không xa bóng dáng Lục Xuyên đứng dưới ánh đèn đường.



Đèn đòng rọi lên bóng dáng cô độc của anh, in dấu ven đường, vài sợi tóc xốc xếch cắt ngang trán, đôi mắt thâm thúy của anh ẩn hiện trong đêm tối, nhìn không rõ ràng.



Gió đêm hơi lạnh.



Sở Sở giật mình, vô thức bước về phía anh.



Nhưng Lục Xuyên lại lắc đàu, cong khóe môi nhìn cô, mỉm cười, bước chân của Sở Sở trong khoảnh khắc ấy dừng lại.



Mấy cô gái sau lưng khoác tay Sở Sở: "Đi thôi đi thôi! Tôi nay là bữa tiệc của các chị em! Mấy tên đàn ông thối chết đi!"



Mấy cô gái ôm Sở Sở, mang cô rời đi, Sở Sở nhiều lần quay đầu lại nhìn Lục Xuyên, Lục Xuyên lại vẫy vẫy tay về phía cô, ra hiệu cho cô hãy an tâm, chơi vui vẻ vào.



Sở Sở đêm nay, thuộc về tất cả mọi người, đơn độc không thuộc về Lục Xuyên nữa.



Đợi sau khi cô đi xa, Lục Xuyên cũng quay người rời đi, mặc dù trong lòng có hơi cô đơn và khó chịu, nhưng anh lại càng hy vọng cô vui vẻ hơn.



Cô ở ngay lúc anh vội vã trở tay không kịp chuẩn bị, đã thật sự trưởng thành rồi.



Anh không chút hoài nghi, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ hoàn toàn tốt lên.



Lục Xuyên cô đơn giẫm mạnh bước chân đi cạnh bồn hoa, quanh mình yên tĩnh, điện thoại đột nhiên vang lên, là ba anh gọi đến, Lục Xuyên ban đầu không muốn nhận, có điều nghĩ lại vẫn nhấn nút nghe, biếng nhát nói: "Đang về."



Đột nhiên, bước chân của anh dừng lại.



Điện thoại rơi trên mặt đất, Lục Xuyên dường như phát điên, chạy như điên về phía đường cái lớn.



Phía chân trời đột ngột vang lên một tiếng sấm lớn, nghênh đón một năm mới lại đến.



Tác giả co lời muốn nói:



Phần tiểu tỷ tỷ trưởng thành kết thúc, đất diễn của nữ phụ cũng triệt để khpes ại!



Làm khó mọi người mắng lâu như vậy, mọi mọi người uống trà...



23333



Sau đó thì bộ truyện này, hẳn là đã đi đến một nửa.



Đằng sau vẫn còn một tô thức ăn cho chó rất lớn đang muốn vung ra.



Chỉ là tôi cũng không biết văn này đến cùng thì có đẹp hay không,



Rồi sẽ có người suy sụp, có tình tiết sụp đổ, ha ha ha ha



Dù sao thì theo ý mình mà viết.



(*) Bài mà Sở Sở hát là bài Cho Tôi Mượn của Tạ Xuân Hoa. Bài rất hay, cũng rất cảm động, mọi người nghe thử xem.