Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 58 : Em bảo vệ anh

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Edit: Min



Beta: Doãn Uyển Du



“Vâng, em là Kiều Sở.”



Giáo sư già thấp giọng rỉ tai với các thầy cô giáo bên cạnh vài câu, trong khoảnh khắc đó ánh mắt bọn họ nhìn Sở Sở đột nhiên có chút biến hóa.



“Bạn học Kiều, em có năm phút để tự giới thiệu mình.” Giáo sư già hiền lành cười cười với Sở Sở: “Vào đi.”



Sở Sở mừng rỡ, vội vàng đi vào giữa phòng học, cáo thầy cô giáo ngồi xuống, nghiêm túc đánh giá cô.



Hít thật sâu, bình phục tâm tình, cô nói ra hết những lời sớm đã chuẩn bị từ trước, âm thanh thanh thúy, nói liền một mạch không có một chỗ nói lắp.



Đợi cô giới thiệu xong, giáo sư đã không nhịn được mà hỏi ngay: “Học vẽ bao lâu rồi?”



“Học từ nhỏ rồi ạ, đã từng qua trường lớp, nhưng hầu hết thời gian đều sẽ mời gia sư tại nhà.”



“Vậy em có từng học chuyên sâu rồi chứ?”



Sở Sở nhẹ gật đầu.



Mấy vị giáo viên kinh ngạc trao đổi ảnh mắt, bình thường mà nói thì rất nhiều sinh viên theo khoa nghệ thuật trước đó đều tốt nghiệp từ các trường chuyên về văn hóa, hy vọng rằng như vậy thì có thể đậu vào một trường đại học nghệ thuật tốt hơn, nói cho đơn giản thì họ đều là lên đến cấp ba mới bắt đầu chuẩn bị học lớp nghệ thuật, còn giống như cô có thiên phú và được đào tạo mỹ thuật chuyên sâu từ nhỏ thế này, thật sự giống như động vật hy hữu vậy!



Các giáo viên lại hỏi cô mấy vấn đề liên quan đến chuyên ngành của hội họa, cô hiểu thì sẽ nói, không hiểu liền thừa nhận thiếu sót của mình.



Chờ khi Sở Sở kết thúc màn vấn đáp rời khỏi phòng, các giáo viên sôi nổi thảo luận: “Sáng hôm nay tôi có xem một bài phác họa tĩnh vật, chỉ không thể tưởng tượng nổi thế mà lại xuất phát từ tay của một cô gái nhỏ trẻ tuổi như thế.”



“Đúng vậy đó, lúc coi thi, giáo sư Lý đã chú ý tới cô bé này rất kỹ rồi, thi xong còn không kịp chờ đã vội liên hệ với tôi ngay, gửi bài qua cho tôi nhìn.” Giáo sư già cảm thán mà nói: “Tôi dạy học cũng đã nhiều năm, rất lâu rồi chưa từng gặp lại một học sinh có thiên phú tuyệt vời như thế này. Người trẻ tuổi tài giỏi như vậy nếu bị bỏ sót, sợ rằng sẽ là tiếc nuối cả đời mất thôi!”



Một giáo viên trẻ tuổi nhắc nhở: “Nhìn trạng thái của cô bé lúc nãy, hình như không được ổn định cho lắm.”



“Lần đầu đối mặt với kỳ thi quan trọng như vậy, ai mà không có căng thẳng chứ.” Giáo sư già đã bắt đầu vì tương lai của học sinh mình mà thay cô nói chuyện: “Dù sao thì cô bé học sinh này, tôi đã quyết định nhận rồi. Trước khi về hưu, nếu như còn có thể bồi dưỡng ra được một ngôi sao mới cho giới nghệ thuật, thì cũng không còn gì tiếc nuối nữa rồi.”



Giáo sư già đã nói những lời này, các giáo viên khác cũng không còn lời nào để nói, tự mình sắp xếp lại tư liệu của mình rời khỏi phòng.



Sở Sở không biết trong phòng thi vấn đáp mấy giáo viên đã bừng bừng khí thế thảo luận về cô như thế nào, cô chỉ cảm thấy thật nhẹ nhõm vì đã kết thúc lần thi này.



Mặc kệ kết quả ra sao, thì cô cũng đã cố gắng hết sức rồi.



Kiều Sâm thấy cô ra, vội vàng chạy lên đón: “Em vừa vào thi vấn đáp lần nữa ư?”
Lục Xuyên nghĩ nghĩ, nói: “Đợi thêm mấy ngày nữa nhé.”



“Vậy thì anh ở nhà cũng không được bỏ bê học tập.” Sở Sở buồn bực nói.



Trong đầu Lục Xuyên ma xui quỷ khiến lại nhớ đến xấp đề thi Toefl kia, lúc Phương Nhã đưa đến trước mặt anh đã nói: “Trình độ tiếng anh của con không tệ, mẹ có biết một giáo sư ở Stanford, bây giờ con cần ôn thi cho điểm cao, đến lúc đó liên hệ với bên kia, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”



Anh kinh ngạc không nói một lời, Sở Sở buông lỏng bàn tay anh ra, nói: “Lục, ngủ ngon.”



Cô nói xong lại lưu luyến nhìn anh vài cái mới xoay người đi đến cửa lớn ký túc xá.



“Kiều Kiều!”



Xa xa, Lục Xuyên gọi tên cô, Sở Sở dừng bước.



“Có thể ôm anh một cái được không.” Giọng nói của anh mang theo sự khàn đục, tựa như đang khẩn cầu.



Sở Sở quay lại chạy về phía anh, đầu chôn sâu vào trong ngực của anh.



“Ôm chặt một chút.”



Sở Sở giang hai cánh tay, dùng sức ôm thật chặt eo của anh



Lục Xuyên thuận thế vùi mặt vào hõm vai còn vương mấy sợi tóc của cô.



Sở Sở dường như cảm nhận được nội tâm đang sợ hãi và bất an của anh, dù vẻ mặt luôn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng anh kỳ thật vẫn rất sợ hãi thôi.



Thế nhưng anh là Lục Xuyên cơ mà, là Lục Xuyên không có bất kỳ sợ hãi, bất kỳ kiêng kị gì cơ mà.



Anh, cũng sẽ có lúc sợ hãi thứ gì đó sao?



Trải qua một quãng thời gian dài trước kia, đều là anh cho cô sức mạnh, là anh dẫn dắt cô trưởng thành.



Nhưng vào lúc này đây, anh lại giống như một đứa bé, đang gắng sức hấp thu sự ấm áp từ thân thể của cô.



Cách một lớp quần áo, Sở Sở nhẹ hôn lên lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc của anh.



“Lục Xuyên, anh đừng sợ mà.”



Em bảo vệ anh.