Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 67 : Ghét anh

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Lục Xuyên thấy bộ dạng của cô như thế này, trong lòng bỗng chốc ngứa ngáy, kéo kéo tóc cô nói: "Mệt mỏi thì mệt mỏi thôi, hơn nửa năm mới gặp được một lần, không cho ăn no, sau này không biết phải chịu đựng bao lâu nữa."



Sở Sở vòng hai tay ôm lấy eo Lục Xuyên, dịu dàng nói: "Em muốn mau chóng tốt nghiệp."



Lục Xuyên cụp mắt nhìn cô, nhíu mày: "Nhanh chóng tốt nghiệp á, tại sao?"



"Muốn..." Sở Sở đỏ bừng mặt, mềm mại lên tiếng: "Muốn gả cho anh."



Trong lòng Lục Xuyên đột nhiên chấn động mạnh mẽ, nhưng vẫn ra vẻ trấn định kéo dài giọng điệu: "Muốn gả cho anh à?"



"Ừm." Sở Sở chân thành gật đầu, vô cùng thích, vô cùng muốn gả cho anh.



"Gả cho anh, thì phải ngoan ngoãn nghe lời của anh, hửm!"



Sở Sở nhìn Lục Xuyên, sau đó lắc đầu nghiêm túc nói: "Không đúng, phải là anh phải ngoan ngoãn nghe lời em cơ."



Lục Xuyên nhìn bộ dáng chuyên chú nghiêm túc của Sở Sở, khó hiểu: "Tại sao anh phải nghe lời em?"



"Anh không nghe lời em, em sẽ đánh anh." Sở Sở dịu dàng nhìn anh.



Lục Xuyên trước kia từng chọc giận Sở Sở, bị cô đánh cho một lần, đúng hơn là dùng bàn tay đập vào trên da thịt đau không chịu được, kí ức đó đến nay đối với anh vẫn còn rất mới mẻ. Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ ngây thơ của Sở Sở trước mặt, Lục Xuyên không khỏi rùng mình, dường như có thể tưởng tượng được cảnh bạo lực gia đình trong tương lai.



Sở Sở lấy một cây gậy tự sướng trong cặp ra, đặt điện thoại lên đầu gậy rồi hô: "Lục, mau đến chụp."



Lục Xuyên cười một tiếng, cất bước đi đến sau lưng Sở Sở, Sở Sở đưa cây gậy cho anh: "Anh cao, anh cầm đi."



Lục Xuyên không nhận mà trực tiếp đi ra phía sau ôm lấy thân thể của cô: "Mặt em nhỏ, em chụp."



"Haizz."



Lục Xuyên đã tạo dáng xong, Sở Sở đành bất đắc dĩ ấn mở camera, hai người nhe răng nhìn máy ảnh tách tách tách chụp mấy tấm liền.



Sở Sở cầm điện thoại nhìn hình ảnh mới chụp xong, để mặc cho Lục Xuyên nắm tay dẫn cô đi, mấy tấm ảnh chụp tay Lục Xuyên đều từ phía sau vòng lên ôm cả người cô, hai người đều cười rất xán lạn, nhưng Sở Sở vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ nào đấy, có điều kỳ quái ở chỗ nào thì cô tìm không ra.



Cô dứt khoát chọn mấy tấm ưng ý đăng lên weibo.



Weibo của cô vẫn như trước kia không người biết đến, chẳng qua đã nhiều năm như vậy, số người theo dõi biến thành mười mấy người, nhưng Sở Sở trước giờ cũng không vào xem, tài khoản này là nơi mà cô và Lục Xuyên trao đổi với nhau, lúc bình thường đăng bài này nọ lên thì cũng chỉ có mình anh mới xem.



11:23



[Đi dạo cố cung]



Bên trong một căn phòng cho thuê, Giản Trạm ngồi trước màn hình vi tính, hệ thống của cậu ta vừa mới bị người khác khống chế, chuyện này khá ngoài ý muốn, nói ra thì không dám chắc chắn trên toàn thế giới như thế nào, nhưng chí ít trong giới hacker của Trung Quốc nay, trước mắt vẫn chưa có người nào có đủ bản lĩnh để xâm nhập và hệ thống của A lừng danh.



Cậu ta nhanh chóng chặn đối phương đuổi ra ngoài, đồng thời phục hồi lại hệ thống, tìm hiểu nguồn gốc và bắt đầu đối chiếu thân phận của đối phương, thủ đoạn của đối phương lại vô cùng cao siêu, không để lại một chút dấu vết nào, nếu như không phải cậu ta vốn là người cẩn trọng trong từng chi tiết nhỏ nhặt, thì với một chút dấu vết kia rất khó phát giác ra được là mình đã bị xâm nhập.




Trong lòng Sở Sở vẫn không nhịn nổi chua xót, cuối cùng cũng là người lên tiếng trước, đôi mắt cô ửng hồng nhìn về phía Lục Xuyên, chất vấn anh: "Anh không tin em?"



"Sao có thể?"



"Nhưng anh điều tra em?"



"Kiều Sở, đừng vừa nói đến đã chụp mũ lên đầu anh." Lục Xuyên mặt không đổi sắc nhìn cô: "Là em có chuyện giấu diếm anh, lại quá đần mới để cho anh phát hiện ra, vốn cũng đã cho em vô số cơ hội, nhưng em lại không bằng lòng nói thật với anh, mà anh lại muốn biết đến phát điên lên rồi, cũng chỉ có thể tự mình điều tra, như vậy thì có vấn đề gì sao?"



"Điều...điều khiến anh phát điên muốn biết đó, có phải là muốn biết em...em có...có giấu anh qua lại với người...khác hay không chứ gì?"



Cũng đã một năm kể từ lần cuối cùng Sở Sở bị nói lắp rồi, lúc này cô sốt ruột nên lại bắt đầu cà lăm.



"Anh không tin em...cho nên...về sớm mà không nói với em, chính là muốn...về điều tra!"



"Ác nhân cáo trạng trước cũng không ai vượt được em đấy!" Tính khí của Lục Xuyên cũng bắt đầu lên đến đỉnh điểm: "Con mẹ nó chứ mỗi ngày nhớ em nhớ muốn chết đi được, về sớm là muốn cho em một sự ngạc nhiên."



Anh cười lạnh một tiếng: "Kết quả em lại tặng anh một cái "kinh hỷ" khác. Cùng bạn cũ thân thân thiết thiết ăn cơm."



"Cậu ấy là bạn cũ của em!" Sở Sở hét lên: "Chỉ là bạn bè!"



"Chỉ là bạn bè." Ánh mắt Lục Xuyên lạnh lẽo, thanh âm càng lạnh hơn: "Chỉ là bạn bè mà còn lau miệng cho em? Là bạn bè mà lại gửi vào thẻ em mấy vạn? Là bạn bè mà trong máy tính có tới một thẻ 5GB lưu lại ảnh chụp của em! Em xem anh là thằng ngu à?"



Sở Sở nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.



"Anh hỏi em ở nơi này có gặp lại bạn cũ hay không, em nói không có."



"Vậy mấy vạn tệ kia, em giải thích cho anh xem?"



"Con mẹ nó, cấp ba em ra ngoài hẹn hò cùng với nó bị bạn bè của anh chụp được ảnh gửi đến, ông đây vờ câm giả điếc xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Sở Sở, em thật sự cho là cái gì anh cũng không biết sao? Em xem anh là cái gì? Em đem bản thân mình trở thành cái gì, một chân đạp hai thuyền vui lắm sao, hay là cảm thấy đem ông đây chơi đi chơi lại rất vui vẻ!?"



Anh hùng hổ dọa nạt, thế nhưng Sở Sở lại không nói thêm một câu nào nữa, vì cô nói không thành lời, gương mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, thân hình co rút run lên bần bật.



"Con mẹ nó em đừng bày ra bộ dạng này nữa." Lục Xuyên đau lòng nhìn cô: "Anh không phải là một thằng tốt tính gì cả, anh bị người ta cho đội mũ xanh, mà em cũng biết loại chuyện này anh tuyệt đối sẽ không tha thứ, tuyệt đối không! Nhưng anh vẫn cho em cơ hội giải thích, em nói đi!"



Lục Xuyên tức giận thở hổn hển, giọng nói đều đã khàn đục: "Em giải thích đi chứ!"



Sở Sở lắc mạnh đầu, lại dùng hết sức lực giật khăn quàng cổ xuống ném mạnh xuống mặt đất, tựa như phát điên giẫm mạnh chân lên nó, mặc sức trút hết sự phẫn nộ từ đáy lòng.



"Ghét anh! Lục Xuyên, em ghét anh!"



"Vậy em cứ ghét đi!"



Lục Xuyên lạnh lùng nói xong, xoay người lập tức rời đi.